Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1390: Con Đường




“Rõ! Thánh nữ đại nhân"

Liên Tri Bắc giơ tay quá đỉnh đầu hành đại lễ với Bạch Linh Miểu.

Bạch Linh Miểu nhìn ba mươi sáu lừa trắng một lượt, khí thế hoàn toàn khác với khi ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.

“Chuẩn bị sẵn sàng binh khí pháp khí, theo ta đoạt tâm tố về"

“Rõ! Thánh nữ đại nhân!"

Liên Tri Bắc đi nhanh, đến cũng nhanh, đợi khi nàng quay lại, phía sau nàng có tám tín đồ Bạch Liên Giáo lực lưỡng khỏe mạnh vác một chiếc quan tài đen tiến vào đường khẩu.

Hiển nhiên trong quan tài chính là tâm trọc, vì tránh xảy ra bất ngờ, nắp quan tài được niêm phong lại. Không cẩn thận thứ tâm trọc sẽ xảy ra vấn đề lớn, không thể thả ra ở trong đường khẩu, Bạch Linh Miểu ra lệnh, chuyển quan tài vào trong đại điện dưới lòng đất, nơi này vốn dùng để lập tượng thần Vô Sanh Lão Mẫu.

"Nhớ kỹ hết chữa? Một khi thả tâm trọc ra, chỉ cần hắn làm lãng quên chúng ta, thì trong đầu các ngươi cũng sẽ không còn nhớ đến ta, cho nên ta mới cho các ngươi ghi hết ra giấy, nếu thực sự không được thì dùng dao khắc lên người!"

Giọng của Nhị Thần không ngừng vang vọng trong đại diện trống trải.

Những người tiếp ứng bên ngoài đều gật đầu, nắm chặt bút trong tay, căng thẳng mau chóng ghi chép trên giấy.

Bị tâm trọc làm lãng quên thì có thể biến mất, còn khiến tâm trọc nhớ lại, thì tín đồ Bạch Liên Giáo ép hắn thả ra.

Tình huống này không thể quá sớm, quá sớm sợ rằng sẽ không tìm được, quá muộn sợ rằng lại xảy ra chuyện khác.

“Miểu Miểu, hay là...cho lừa trắng đi đi, ngươi không cần đi nữa, nghe nói bên trong rất đáng sợ, chẳng may ngươi có mệnh hệ gì..."

Xuân Tiểu Mãn phụ trách tiếp ứng rất lo lắng nói.

Bạch Linh Miểu nhìn quan tài trước mặt khẽ lắc đầu.

“Tiểu Mãn tỷ, ta không yếu đuối như vậy, hơn nữa nếu ta không đi vào, dựa vào người khác, làm sao dẫn toàn bộ tâm tố bên trong ra được, yên tâm đi, ta rất có kinh nghiệm với tâm tố.

Cùng với đinh quan tài bốc khói đen được nhổ lên, nắp quan tài được mở ra, một người đàn ông với nửa vết bớt lớn trên mặt lôi theo y phục rách rưới từ bên trong bò ra.

Nhìn xung quanh, trong mắt hắn mang theo vẻ mơ màng, dường như đã quên mình là ai, cũng quên mất mình ở đâu.

“Tất ra lui ra đi, đóng cửa lại, đừng để họ nhìn thấy các ngươi, ba ngày sau lấy chân dung của chúng ta nhắc nhở hắn, sau đó rồi ép hắn đưa chúng ta ra ngoài"

Bạch Linh Miểu nói, dẫn theo một đám lừa trắng đi về phía hắn.

“Đây...đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở đây?"

Tâm trọc đó hỏi Bạch Linh Miếu.

Bạch Linh Miểu đi đến trước mặt hắn, nghiêm túc cảm nhận hắn, khi đã đảm bảo mình hoàn toàn thành bóng ngược trong mắt hắn, liền đội một chiếc khăn trùm màu đỏ lên đầu hắn.

Khi tâm trọc tháo khăn trùm đầu xuống, xung quanh đã trống không, không còn ai hết, lúc này hắn cũng không còn kinh ngạc, hắn đã quên hết sạch Bạch Linh Miểu và lừa trắng.

“Đây...đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở đây?"

Hắn mơ màng hỏi xung quanh.

Khi hắn quay người, nhìn xung quanh giống nhau, lại hỏi lần nữa.

“Đây...đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?"

Lúc này, Bạch Linh Miểu đã đưa người của mình từ phòng tối đi ra, đường khẩu bên ngoài, thậm chí cả Thượng Kinh Thành đã hoàn toàn thay đổi.

Bầu trời đen xì, khiến tất cả đều lờ mờ nhìn không rõ, từng căn nhà đã bị phá hỏng, vô cùng thê lương, giống như Đại Lương đã bị diệt vong, nơi này chính là thế giới tâm trọc bị lãng quên.

“Chúng ta đi thôi, tất cả chú ý một chút, những người bị nhốt ở đây đã bị hành hạ người không ra người quỷ không ra quỷ rồi, bọn họ rất hận thù cuộc sống.

Bạch Linh Miểu dẫn lừa trắng đi qua hoàng thành đổ nát này, dự định bắt một người sống trước để hỏi đường.

Nếu nơi này có tâm tố thật, vậy theo theo như năng lực đặc biệt của họ, người bị nhốt ở đây như bọn họ thì phải rất nổi tiếng mới đúng.

Đi trên con đường trống trải chưa được bao lâu, chẳng mấy chốc Bạch Linh Miểu có năng lực cảm nhận rất mạnh đã nghe thấy một vài giọng điên điên khùng khùng từ trong tam cung.

“Ha ha ha! Cổ quái, cổ quai, tôn tử lấy tổ mẫu..."

“Đi thôi, ở bên này, giọng nói phát ra từ bên này.

Bạch Linh Miểu dẫn lừa trắng xông về hướng có tiếng nói, tiếng nói bên đó vẫn không ngừng vang lên.

“Lợn dê ngồi lên trên, lục thân đun trong nồi..con gái ăn thịt mẹ, con trai đánh cha..hahaha..."

Người phát ra âm thanh dường như không có lại có người đến, Bạch Linh Miểu nhanh chóng lại gần, lập tức nhìn thấy người phát ra tiếng nói đó.

Đó là một vị hòa thượng ngồi trên đài hoa sen, hắn vừa giật vai vừa nói ra những lời không hiểu nổi.

“Mọi người đến chúc mừng, ta thấy thật là khổ...thật là khổ..ha ha ha..."

Khi thấy Bạch Linh Miểu vung tay, hai lừa trắng mặc áo giấy ngắn tay lập tức kéo hai xích sắt xông lên.

Xích sắt mang theo tàn ảnh bay lên, trực tiếp quấn lấy người hòa thường ngồi ngược đó.

Sợi xích đột nhiên duỗi thẳng ra, vị hòa thượng ngồi ngược đó lập tức bị trói trượt ngã trước mặt Bạch Linh Miểu.

Trông hòa thượng này gày đến nỗi hoàn toàn chỉ còn da bọc xương, hình như hắn bị điên từ lâu rồi, hai tay giống như móng vuốt chim của hắn rút ra dạ dày của mình, xoay vòng giống như xoay tràng hạt.

“Đại sư phụ, có từng nhìn thấy tâm tố ở gần đây không? Nếu có thể giúp được tiểu nữ một việc, sau khi việc thành công, ta nhất định giúp đại sư phụ thoát hỏi biển khổ"

1097 chữ