Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1379: Vội Gì Chứ




“Đây, cha ngươi trông như thế này phải không? Trông như người đất này à?"

Trong lúc Lý Tuế ngẩn người nhìn chằm chằm hoa đăng ở một bên, một hình người đất mặc đạo bào đỏ đeo mặt nạ đồng tiền, sau lưng đeo Tích Cốt Kiếm sống động như thật được đưa đến trước mặt nàng.

“Ừm! Đây là cha ta!"

Lý Tuế vui mừng cầm lấy cái đũa phía dưới người đất không nỡ buông tay, nàng thực sự rất nhớ cha của mình, cho dù có người đất này tạm thời gửi gắm cũng được.

Tả Khâu Vịnh cười lắc đầu.

“Ầy, đúng là giống trẻ con, tên Lý Hỏa Vượng này đúng là rất biết nuôi con.

“Nhớ kỹ, ta tên là Tả Khâu Vịnh, sau này, ngươi gọi ta là thím là được"

“Ta nhớ rồi, thím à, không phải nói đưa ta đến Đại Tề sao?"

“Haiz, con bé này!"

Tả Khâu Vịnh đưa tay ngón dí nhẹ vào trán nàng trách.

“Chúng ta nghe nói ngươi thích đón tết, dẫn ngươi đi giải tỏa, tránh để ngày ngày ở lì trong phòng mà?

"Đến Đại Tề vội gì chứ, dù sao còn phải đợi một trăm tám mươi năm nữa, đón tết xong rồi tính"

Nghe thấy lời này, Lý Tuế gật đầu, cười ngốc nghếch.

“Thím à, ngươi nói cũng phải, còn rất nhiều năm nữa mới được gặp cha ta.

Nói đến đây, Lý Tuế dừng lại, nàng cố gắng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói.

“Không đúng, không cần một trăm tám mươi năm, cha ta khoảng hơn hai mươi tuổi, đợi khoảng hơn một trăm năm mươi năm nữa, ta có thể đi tìm cha rồi"

“Ta khuyên ngươi, đừng làm như vậy, nếu ngươi xen vào giữa, cha ngươi không bị Đan Dương Tử bắt được, thì hắn không nuốt ngươi vào bụng, áp chế ảo giác, loạn nhân quả, thì có thể ngươi cũng không được ra đời. Lý Tuế nghe thấy lời này, lập tức bị dọa sợ, vội gật đầu.

“Ừm..ừm..ừm! Vậy ta không tìm hắn trước nữa! Ta không gây loạn"

“Ấy! Ngươi rất ngoan, hôm nay đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ chơi vui vẻ đi"

Lý Tuế gật đầu, rồi nhìn người đất trong tay, ánh mắt mang theo suy nghĩ mãnh liệt.

“Thím, đã có cha ta rồi, có thể nặn cho ta hai người mẹ không?"

“Được chứ, đi theo ta, cửa hàng của lão Trương nặn người đất ở bên này, Tuế Tuế à, ngươi có đến hai người mẹ, cha ngươi thật có phúc"

“Vậy sao? Nhưng cha ta không giống như có phúc, mấy năm nay hắn sống rất vất vả"

Đi đến cửa hàng người đất, ông lão Trương nặn người đất đó nghe Lý Tuế miêu tả xong, rồi mau chóng nặn bùn, chỉ lúc sau, một cô gái tóc trắng có hai thân mình được nặn ra.

Cuối cùng Tả Khâu Vịnh còn bảo lão Trương nặn người đất nặn ra một người đất Lý Tuế, vừa hay cho cả nhà họ đoàn tụ.

Sau khi nặn xong, Tả Khâu Vinh dẫn Lý Tuế đi dạo đền chùa đoán câu đố, dạo chơi khắp cả thành phố. Mãi cho đến nửa đêm, Lý Tuế mới tận hứng đi về nhà.

Lý Tuế ngắm đi ngắm lại ba người đất sinh động như thật trong tay, cuối cùng cẩn thận vùi vào trong đống xúc tu.

“Thím à, ngươi đúng là người tốt"

“Haiz, cô bé này nói gì thế hả? Ta là Ti Thiên Giám, phải là người tốt thay trời hành đạo mới được ngồi ở vị trí này.

Nói xong, Tả Khâu Vịnh xoa đầu Lý Tuế.

“Haiz, khổ cho ngươi rồi, gặp phải người cha làm việc không đâu vào đâu?

“Con của mình mà cũng vứt đi xa như vậy, vậy mà cũng không đến tìm.

“Sau này ấy à, ta chính là người thân của ngươi, nếu gặp phải chuyện gì, thì đến tìm ta, ta giải quyết giúp ngươi.

"Ừm! Đợi một trăm tám mươi năm sau, đến lúc đó ta nhất định sẽ nói với cha ta về những chuyện tốt của ngươi! Nói với hắn, thím là người rất tốt!"

“Được, đến lúc đó ta cũng muốn gặp vị thiên tài nuôi tà tông làm con gái này trông như thế nào?

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cho đến khi về đến trong Giám Thiên Ti Đại Tề mới tạm biệt nhau.

Lý Tuế được đưa về phòng, ăn thịt nghỉ ngơi, còn Tả Khâu Vịnh cũng về nơi ở của mình.

Tuy Giám Thiên Ti ở dưới lòng đất, nhưng là Ti Thiên Giám, nơi ở của hắn cũng được bài trí trang hoàng vô cùng hoành tráng.

Đi qua hành lang, Tả Khâu Vịnh vào trong phòng bảo bối của mình, nhìn bảo bối treo trên xà ngang một cái, hắn ngồi quỳ trước bàn, dùng ngón trỏ gõ nhẹ ba cái vào ống đựng bút.

Một con khỉ to bằng nắm đấm trẻ con bò ra từ trong ống bút, quỳ bên cạnh nghiên mực, đầu tiên dùng bộ vuốt trước cầm mực, rồi nhanh chóng mài mực.

Sau khi mài mực xong, nó lấy một chiếc bút lông trên giá bút, vất vả chấm mực xong, hai tay giơ cao đưa đến trước mặt Tả Vịnh Khâu.

Tả Vịnh Khâu nhận lấy với vẻ mặt không cảm xúc, ghi chép lại chi tiết tất cả những gì mà Lý Tuế nói hôm nay. Sau khi viết xong, Tả Vịnh Khâu tiện tay ném bút về phía con khỉ nhỏ đang lến liếm mực, lấy ra mấy tờ giấy ghi chép mấy ngày trước, và chỉnh lý lại.

Những chuyện xảy ra sau một trăm tám mươi năm, bất kỳ chuyện gì cũng có thể chứa thông tin quan trọng, không biết chừng mình có thể có được lợi gì đó từ việc này, dù tương lai có tồi tệ đến đâu, biết trước cũng là cơ hội to lớn.