Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1378: Giải Thích 2




Khi đi đến khoang hàng hóa, Lý Hỏa Vượng lại phát hiện bên trong không đơn giản chỉ có thùng hàng, thậm chí còn có rất nhiều xe bị buộc ở đó, giống như hầm để xe.

“Liệu Đầu Tử có trốn ở nơi như này không?"

Lý Hỏa Vượng cúi người, cố gắng không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Đúng lúc Lý Hỏa Vượng nhìn xuống gầm của một chiếc xe, hắn bỗng cảm thấy phía sau có người đang nhìn mình, khi hắn nhanh chóng đứng lên kiểm tra thì lại không có ai.

“Có ai không?"

Giọng của Lý Hỏa Vượng vang vọng trong khoang hang hóa, nhưng không có ai trả lời.

Sau đó hắn lại tỏ ra nghi hoặc hỏi.

“Đầu Tử, là Đầu Tử phải không?"

Lý Hỏa Vượng đi về phía trước thêm mấy bước, rồi bỗng dừng lại, khẽ ngửi xung quanh, sắc mặt tái xanh.

Sau đó Lý Hỏa Vượng mau chóng lấy điện thoại ra, gọi cho Triệu Sương Điểm đang ở trên boong tàu.

“A lô, ta đang ở khoang hàng hóa, ngươi và Thanh Vượng Lai xuống đây đi, ta có chuyện cần tìm các ngươi.

Chỉ lúc sau, hai người đã đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, không chỉ có hai người họ, mà những người khác cũng đi theo phía sau.

“Có chuyện gì thế?"

Thanh Vượng Lai hỏi.

“Ngươi hỏi ta có chuyện gì, không phải ta nên hỏi rõ trước, các ngươi đã làm gì sao?"

Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn sang các loại thùng hàng to nhỏ đặt cố định dưới đất ở phía sau.

“Na Na, ra đi, ta biết ngươi đi theo mà"

Mấy giấy sau, khoang trước của container được mở ra, Dương Na mím chặt môi cúi đầu, đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, đưa tay cầm nắm đấm nắm chặt của Lý Hỏa Vượng.

“Có thể giải thích với ta không? Rốt cuộc thế này là sao?"

Lý Hỏa Vượng nhìn hai người trước mặt, giọng điệu trở nên vô cùng nặng nề.

“Ta đã nói không muốn để nàng tham gia vào việc này, các ngươi cứ phải làm ngược ý ta phải không?"

“Nếu đã như vậy, hay là ta dứt khoát rút lui, các ngươi làm việc của các ngươi, ta làm một mình!"

Lời của Lý Hỏa Vượng khiến những người khác căng thẳng, nếu là trước đây thì không sao, nhưng khi Lý Hỏa Vượng thực sự có thể đảo ngược thời gian, tầm quan trọng của hắn được nâng lên vô hạn.

“Hỏa Vượng, không trách họ, chuyện này phải trách ta, là ta lén chạy theo lên, ta muốn giúp ngươi.

Dương Na lo lắng kéo tay Lý Hỏa Vượng, muốn giải thích. Nhưng nàng lập tức thấy Lý Hỏa Vượng không nghe lọt lời của nàng.

“Hai người các ngươi, một Ti Mệnh lớn thế này đi theo, mà các ngươi lại không biết! Lừa ai hả! Ta điên chứ ta không ngốc!"

“Lý Tai!"

Đột nhiên Dương Na cất cao giọng lên một tông.

“Lý Tai! Ta là Vô Sanh Lão Mẫu nắm giữ cái chết và từ bi! Tại sao ngươi lại không cho ta tham dự vào cuộc chiến Ti Mệnh!"

Nghe thấy Dương Na gọi mình là Lý Tai, cả người Lý Hỏa Vượng như bị điện giật sững sờ đứng ở đó.

Đúng lúc này, Triệu Sương Điểm đi đến, nói bên tai Lý Hỏa Vượng:

“Nói thật nhé, khó khăn lắm nàng ta mới tìm được một chuyện muốn làm, ngươi để nàng làm đi"

“Ngươi xem bây giờ tinh thần của nàng tốt hơn nhiều, chẳng lẽ ngươi cứ muốn nàng giống như trước đây, ru rú trên giường không làm gì hết, đầu óc chỉ nghĩ cách tự sát sao?"

“Hơn nữa không cần lo lắng cho sự an toàn của nàng, nếu cuối cùng sẽ về lại thời điểm ban đầu, thì ngươi còn sợ nàng chịu tổn thương sao?"

Còn bên này, Dương Na vẫn còn đang kể lể:

“Ngươi là Ti Mệnh, ta cũng là Ti Mệnh, ta không là gì của ngươi! Ta không cần ngươi bảo vệ!"

“Việc này liên quan đến vận mệnh của toàn Ti Mệnh Bạch Ngọc Kinh! Ta không thể nào trốn tránh! Người nhìn ta đi! Ta là Ti Mệnh nắm giữ cái chết và nhân từ!"

Nói mãi nói mãi, giọng của Dương Na dần trầm thấp.

“Hỏa Vượng, trước đây ta có lỗi với ngươi, ngươi cho ta làm chút việc có ích đi, chỉ có như vậy, lòng ta mới dễ chịu hơn chút"

“Nếu không ta sẽ luôn cảm thấy ta đã hại người thành ra như vậy, nếu không phải lần trước ta báo cảnh sát, ngươi cũng không."

Dương Na nói đến đây liền nghẹn ngào.

Lý Hỏa Vượng ôm nàng vào lòng, dùng tay vuốt ve đầu của nàng, miệng run run định lên tiếng mấy lần, cuối cùng cố gắng vui vẻ nói:

“Được! Lý Tai chúc mừng Vô Sanh Lão Mẫu trở về! Có ngươi rồi, chắc chắn các Ti Mệnh phải đối phó sẽ không phải là đối thủ của chúng ta!"

Lý Hỏa Vượng ôm Dương Na quay người lại, nhìn Triệu Sương Điểm và Thanh Vượng Lai với ánh mắt lạnh lùng, lấy điện thoại ra, gửi cho hai người một tin nhắn.

“Được, các ngươi đã thắng, các ngươi lợi dụng Dương Na để đạt được mục đích của mình, nhưng các ngươi đã quên, bây giờ quyền chủ động không nằm trong tay các ngươi, mà trong tay ta, đặc biệt là khi lần sau đảo ngược thời gian, các ngươi sẽ không biết gì hết.

“Ta rất muốn biết, nếu lần sau khi ta nói với các ngươi ta có thể đảo ngược thời gian, cho thêm một vào thông tin khó phân biệt thật giả vào trong đó, thì hai người các ngươi có thể phân biệt được không”1022 chữ