Đi giúp đại sư phụ chuyển đồ không có thù lao, những ai cảm thấy mình còn sức lực thì đều có thể đi, đi hay ở tùy ý.
Nhưng Phùng Vạn Bát lại thấy quanh bên cạnh đại sư phụ đó chật kín người, khuôn mặt người nào cũng hào hứng và phấn khởi.
Khi được đại sư phụ chọn trúng, một số người còn kích động nhảy lên.
Phùng Vạn Bát biết những người này muốn làm gì, họ tranh nhau đi chuyển đồ là vì họ muốn đi gặp Bồ tát sống.
Từ sau khi người chuyển đồ trước đó quay về, sớm đã lan truyền rộng rãi chuyện này, những lương thực đó đều là do Bồ tát sống cứu khổ cứu nạn đó chuyển tới! Bồ tát đó hạ phàm cứu họ!
Người nào cũng muốn gặp Bồ tát sống thực sự, muốn đi hưởng phúc khí trên người Bồ tát, nghe đồn lần trước sau khi người từng gặp Bồ tát quay về, một số bệnh vặt đều khỏi hoàn toàn.
Hắn cũng muốn đi gặp, cho nên Phùng Vạn Bát hết sức chen vào, giơ tay thật cao.
“Ngươi, ngươi, và cả ngươi.
Thấy đại hòa thượng chỉ vào mình, Phùng Vạn Bát lập tức kích động đến nhẩy cẫng lên.
Đợi vào trong Chính Đức Tự, Phùng Vạn Bát vẫn chưa bình tĩnh lại được, hắn mang theo sự kích động bàn luận với người bên cạnh.
“Bồ tát chuyển lương thực đến thật không? Rất nhiều rất nhiều lương thực hả? Vậy sau này chúng ta có thể không bị đói nữa phải không?"
“Bồ tát trông như thế nào?"
“Ta nghe nói lần này Bồ tát là đàn ông phải không? Tại sao lại là bồ tát nam chứ?"
“Ta nghe nói trước đây Bồ tát là đàn ông, sau này mới biến thành phụ nữ, có lẽ Bồ tát là người âm dương “Ngươi muốn chết hả! Dám bất kính với Bồ tát! Chẳng may chọc giận hắn, không chuyển lương thực đến nữa thì phải làm thế nào? Mau quỳ xuống đập đầu đi.
Đúng lúc họ còn đang bàn luận, trong không trung đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng, một túi đồ rơi xuống từbên trong.
Khi chiếc túi đó rơi xuống đất, âm thanh soạt soạt đó khiến vành tai của Phùng Vạn Bát dựng đứng lên, đó là âm thanh của ngô!
Sau đó hết túi này đến túi lương thực khác được chuyển đến, trong đó còn có một túi bị rách, bắp ngô lắn ra từ bên trong khiến họ lập tức hiểu, Bồ tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, cứu tế nạn dẫn đến thật rồi!
Nhìn từng túi lương thực đó, Phùng Vạn Bát và tất cả mọi người lập tức thành kính quỳ dưới đất, quỳ bái số lương thực đó.
Lúc này trên trời thỉnh thoảng xuất hiện lỗ thủng, trong mắt họ thì chính là Bồ tát hiển linh, là thần tích. Nhìn mọi thứ trước mắt, nhất thời Phùng Vạn Bát không biết miệng mình đang nói gì, chỉ kích động hét lớn. Sau khi thấy Bồ tát mặc pháp bào màu đỏ từ trên trời giáng xuống, tất cả mọi người có mặt đều kêu gọi hắn. Đã có thần tiên không gì là không làm được lo cho họ, họ không bị bỏ rơi, họ được sống tiếp rồi! “Trong chiếc túi vẽ một đường là hạt giống! Túi không vẽ là lương thực, mau chọn người, nhanh chóng trồng những hạt giống này xuống"
Lý Hỏa Vượng nói với hòa thượng đi đến.
Tiếng khóc hét bên cạnh ồn ào đến mức khiến Lý Hỏa Vượng phiền lòng, quay đầu tức giận nói với họ.
“Ồn chết đi được! Đứng hết lên cho ta!"
Soạt một tiếng, toàn bộ người quỳ dưới đất đều đứng lên.
“Chuyển hết lương thực vào kho lương đi! Trời mưa thì ngấm nước hết!"
Tất cả mọi người bắt đầu làm việc, cho dù miệng họ còn đang khóc khan, cũng vừa làm vừa khóc.
“Phương trượng của các ngươi đâu?"
Lý Hỏa Vượng hỏi hòa thượng trước mặt.
“A di đà phật, phương trượng đang dùng cơm ở phòng bếp.
Lý Hỏa Vượng lạnh mặt cất bước chân đi về bên đó.
“Bồ tát! Ngươi tên là gì? Ta về lập thần vị cho ngươi! Sau này ngày ngày thắp hương bái tạ Phùng Vạn Bát ở phía sau rướn cổ hét lớn.
“Gia Cát Uyên!"
Chẳng mấy chốc Lý Hỏa Vượng tìm được phương trượng ở phòng bếp, hắn đang ngồi trước lò bưng một bát lớn, ăn từng miếng thịt.
Một số hòa thượng bên cạnh định lột da tách xương một cách thuần thục, sơ chế rửa sạch rồi cho vào nồi lớn sôi sùng sục.
“Ngươi vẫn ăn những thứ này?"
Thiền Độ đặt bát đũa xuống.
“Rượu thịt qua dạ dày, phật tổ ở trong tim, lão phật tổ sẽ không trách tội.
“Ta muốn nói bây giờ đã có lương thực rồi, mà người còn ăn những thứ này hả?"
Lý Hỏa Vượng cau mày nhìn xác chết sôi sục trong nồi.
“Lương thực vẫn không đủ, ta không xuống địa ngục thì ai xuống, để lương thực cho dân chúng ăn đi, bần tăng ăn thứ này là đủ rồi, không sao, bần tăng cũng thích ăn thịt"
Nói xong, Thiền Độ lại gắp một miếng nhét vào miệng, hài lòng nhai nuốt.
“Lần này ta mang hạt giống đến, mau cho người trồng xuống đi, cho người của ngươi bảo vệ, đừng để người đói đến phát điên ăn hạt giống"
Mình đưa lương thực như vậy chẳng thấm vào đâu, lương thực của Đại Lương cũng có hạn, muốn phá giải tình hình này, người Đại Tề phải tự cứu mình.
“A di đà phật, cảm ơn thí chủ, bên cạnh U Đô có một mảnh đất lớn, trồng một năm thu ba vụ, ta cho người đi trồng ngay.
Nói xong lời này, Thần Độ ngập ngừng, lại lên tiếng nói:
“Thí chủ, so với trồng cây, có thể đưa một ít lợn giống đến không?"
“Dù sao máu thịt mới là sở trường của chúng ta, có thể nuôi lợn lớn nhanh xuất chuồng"
“Người còn không được ăn, ngươi nuôi lợn bằng cách nào?"
“Lợn có thể ăn phân, lợn cũng có thể ăn thịt người chết, tại sao không nuôi được?"
Thiền Độ nói như là lẽ đương nhiên.
Lời nói của phương trượng Chính Đức Tự khiến Lý Hỏa Vượng nghĩ đến một số chuyện trước đây.
1148 chữ