“Đại sư phụ, ngươi đưa mẹ ta đi đâu rồi?"
Thấy mẹ mình bị đẩy vào trong miếu thờ, biến mất khỏi tầm mắt của mình, Quế Hoa hoảng sợ, bắt đầu bất lực òa khóc, nàng ngầm cảm thấy không ổn.
Chỉ lúc sau, Quế Hoa thấy sư phụ đẩy xe một bánh trước đó quay lại, hắn bế nàng đi vào trong miếu.
“Ngoan, đợi ở đây, sắp được ăn rồi.
Miêu Quế Hoa được đặt ngồi lên ghế đá.
Quế Hoa cảm thấy mình rất ngoan, đại sư phụ nói đợi thì nàng đợi.
Chỉ lúc sau, đại sư phụ từ một căn nhà đỏ đi ra, trong tay hắn bưng một bát canh đầy thịt.
Đúng lúc Quế Hoa đưa ai tay ra đỡ, thì một sư phụ chạy đến, thì thầm nói gì đó với hắn.
Sau đó Quế Hoa thấy đại sư phụ đó bưng canh thịt nhìn sang mình, vẻ mặt kích động nói với mình.
“Ngoan nhé, đợi ở đây, sắp có cái ăn rồi!"
Chỉ lúc sau, Quế Hoa thấy rất nhiều đại sư phụ trọc đầu từ bên trong đi ra, họ chuẩn bị rất nhiều xe một bánh và xe đẩy, hình như sắp phải chở thứ gì đó.
Không chỉ là hòa thượng, mà có rất nhiều đàn ông thanh niên khỏe mạnh liên tục đi vào từ cổng miếu.
Trông họ có vẻ rất đói, nhưng ít nhất đi lại không cần chống gậy, tất cả mọi người đều vây quanh ở đó, vẻ mặt kích động chờ đợi điều gì.
Đúng lúc Quế Hoa đang nghĩ rốt cuộc họ đang làm gì, bỗng nhiên trên trời nứt ra một cái hố, một chiếc túi soạt một cái bay ra từ bên trong.
Tất cả mọi người lập tức vây lại, tiếng gào tiếng khóc vang lên, Quế Hoa vất vả kiễng chân lên, nhưng không thấy gì.
Sau đó lại là một túi lương thực từ cái hố trên trời bay ra, nhưng lần này chỉ có nửa túi. Thấy những hạt gạo vàng óng rơi ra từ bên trong, Quế Hoa mới biết trong túi đó đều là lương thực. Từng túi lương thực từ trong cái hố trên trời bay xuống, chẳng mấy chốc chất thành một đống, sau khi người đàn ông mặc đồ màu đỏ cuối cùng xách hai túi lương thực đi ra từ trong hố, Quế Hoa bò dưới đất, dập đầu người đó giống như những người lớn khác.
Nghe những lời của người lớn khóc trời gọi đất, Quế Hoa mới biết người này gọi là Bồ tát, chính là Bồ tát không gì không làm được trên trời mà mẹ mình nói.
Rất nhanh Quế Hoa thấy thần tiên đó đi về phía mình, dìu mình đứng lên, nhét vào lòng mình một cái bánh bao.
Thấy đồ ăn, Quế Hoa lập tức mặc kệ tất cả, cầm bánh báo cắn miếng lớn.
Khi ăn được một nửa, nàng ngẩng đầu, khẩn cầu hỏi người trước mặt.
“Bồ tát, ngươi có thể cho ta thêm một cái không? Mẹ ta vẫn đang đói.
Sau khi lấy được bánh bao, nàng vội vàng chạy đến đại sư phụ đẩy xe một bánh.
“Đại sư phụ, mẹ ta đâu? Ta có đồ ăn rồi.
Quế Hoa chạy vào trong phòng bếp theo hướng chỉ tay run run của đại sư phụ.
Nàng thấy mẹ của mình trên bàn, Quế Hoa dùng tay bám vào bàn kiễng chân lên, cố gắng nhét bánh bao trong tay vào miệng của mẹ mình.
“Mẹ, có đồ ăn rồi, mau ăn đi, ăn xong thì không đói nữa.
Thấy mẹ của mình vẫn không để ý mình, Quế Hoa bát lực quay đầu nhìn Bồ tát áo đỏ ở cửa.
“Bồ tát, ngươi có thể giúp mẹ ta không? Nàng không ăn gì hết.
Thấy Bồ tát không phản ứng, Quế Hoa ngầm hiểu ra điều gì, nàng mím chặt miệng, nước mắt long lanh trong khoang mắt.
“Bồ tát, mẹ ta chết rồi phải không?"
“Con ngoan, ta chưa chết, ta vẫn có thể ăn được.
Quế Hoa nghe thấy giọng này, kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy mẹ của mình lại mở mắt nói chuyện.
Khi thấy mẹ mình cầm bánh bao ăn nhai cũng chẳng nhai, trực tiếp nhét vào miệng nuốt xuống.
Quế Hoa lập tức mừng đến nhảy cẫng lên, vui vẻ nhào vào lòng của mẹ mình.
"Mẹ!"
Đứng xếp hàng dài, Phùng Vạn Bát đã sáu lần liếm môi của mình, mùi hương thơm của lương thực từ chỗ nồi cháo phía xa bay đến khiến hắn không tự chủ nuốt nước miếng.
Thấy những người xếp hàng trước mình hồi lâu vẫn không giảm bớt, cuối cùng Phùng Vạn Bát cũng trải nghiệm được ngày dài như một năm là thế nào.
Nhưng hắn lại không dám xen ngang, chỉ sợ chọc giận các đại sư, trực tiếp cho hắn về nhà, không phát cháo cho mình.
Cuối cùng sau cuộc chờ đợi dài đằng đẵng, đã đến lượt Phùng Vạn Bát, cháo không nhiều, chỉ một muỗng.
Nhưng khi một muỗng cháo ngô được múc vào trong bát, hắn không quan tâm đến cháo còn nóng, trực tiếp dùng tay múc. Cháo ngô này nấu rất ngon, mà trong đó còn cho thêm một ít mùn gỗ và thịt băm.
Nhưng ở trong miệng Vạn Bát, bát cháo này là món ăn vô cùng quý lạ và ngon, rõ ràng không bỏ thêm gì hết, nhưng hắn lại cảm thấy thơm nức trơn mềm, để lại dư vị lâu dài, thơm nồng vừa miệng, ngon hơn tất cả những thứ mà trước đây hắn từng ăn.
Phùng Vạn Bát nhắm mắt mút mạnh sạch trơn năm đầu ngón tay của mình xong, rồi chậm rãi mở mắt, thở dài một hơi.
Hắn vẫn rất đói, vô cùng vô cùng đói, nhưng cái dạ dày ấm nóng cho hắn biết mình sẽ không bị chết đối.
Sau khi liếm chiếc bát đựng cháo đến sáng bóng, Phùng Vạn Bát vẫn không đi, hắn cố hết sức lại gần nồi cháo, hít hà thật mạnh mùi hương bay đến.
Phùng Vạn Bát có bí mật mà không nói cho ai hết, hít nhiều mùi hương của cháo này thì có thể hít hết tinh khí trong cháo, đây là cách mà ông nội hắn nói.
Đúng lúc này, hắn thấy đại sư phụ trong miếu gọi người cần chuyển đồ, hắn lập tức không hít hà nữa, vội vàng chạy đến.
1123 chữ