Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1234: Con Người Sẽ Phải Trưởng Thành




"Ti Mệnh kia thì sao? Ti Mệnh cũng là một phần của Đại Na sao?"

"Đại Na là đại Ti Mệnh "Đại Ti Mệnh. Đại Ti Mệnh vô vãng diệc vô tiền à"

Lý Hỏa Vượng phiền muộn thở dài thườn thượt:

"Chúng ta là Đại Na, vậy họ thì sao? Vu Nhi Thần bên kia thì sao? Họ là cái gì?"

Lý Hỏa Vượng cố gắng hết sức để nhớ lại những thứ bên ngoài Bạch Ngọc Kinh, những thứ đã xé nát Bạch Ngọc Kinh, nhưng hắn lại không thể nhớ được bất cứ điều gì cả.

Ngay lập tức, trời đất dường như sắp nứt ra một khe nứt, khe nứt bắt đầu vặn vẹo dữ dội, nó sống rồi.

"Đừng nghĩ bậy! Kiên trì lên!"

Tiếng quát khẽ khiến Lý Hỏa Vượng đột nhiên tỉnh lại, giọng nói kia giống như là Quý Tai lại giống như là của chính mình.

Hắn dùng sức đập mạnh vào đầu mình. Khi Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh một lần nữa, mọi thứ đều không có gì thay đổi như thể mọi thứ vừa rồi đều là ảo giác.

"Ta không biết bên kia gọi cái gì, Ti Thiên Giám thường gọi họ bên kia là Phúc Sinh Thiên Giọng nói của Lý Tuế vang lên đúng lúc.

"Tại sao lại gọi họ là Phúc Sinh Thiên? Có điển cố gì không?"

"Là do Ti Nội trước đây truyền ra, nếu trước kia gọi là Phúc Sinh Thiên, vậy chúng ta tiếp tục gọi là Phúc Sinh Thiên đi"

Sau khi cân nhắc một lúc, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn Lý Tuế:

"Nếu đã biết tất cả, vì sao trước đây không nói với ta? Với ta mà ngươi còn đoán đố đèn?

"Cha, trước kia ta không dám, ta sợ nếu tùy ý thay đổi, có thể sẽ gây ra một vài biến cố, nếu như vì vậy mà Quý Tai không còn nữa, như vậy sẽ có rất nhiều phiền phức.

“Hừ"

Lời mỉa mai đến bên môi, Lý Hỏa Vượng lại dừng lại, Quý Tai giống như là mình của quá khứ, mình chỉ cần đi vào Bạch Ngọc Kinh thì chính là Quý Tai rồi.

"Tại sao ngươi lại lấy cái tên này? Huyễn cũng được đi, Tẫn có ý nghĩa gì?"

"Cha, màu huyền chính là màu đen còn chữ Tẫn này có nghĩa là thú cái, giống như là gà mái không gáy chào buổi sáng, tức là gà mái không báo trời sáng mà thôi, không có ý gì khác Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút lúng túng, nếu như bản thân biết trước ý nghĩa của từ cấm này, có phải có thể đoán trước được chút gì không?"

"Tuế Tuế, ngươi trưởng thành rồi à, bây giờ ngươi lớn hơn ta rồi, ngươi cũng biết nhiều hơn ta.

Lý Hỏa Vượng có chút cảm khái nói.

Bây giờ con gái của mình đã một trăm sáu mươi tuổi, mặc dù nói Lý Tuế đã cố hết sức để thay đổi nhưng hắn luôn cảm thấy nàng có gì đó không giống như Lý Tuế của quá khứ.

Gần đây, Lý Tuế không ở bên cạnh, hắn luôn cảm thấy trống rỗng trong lòng.

“Cha, dù ta biến thành dạng gì và thay đổi bao nhiêu, thì ngươi vẫn là cha của ta"

Nói xong, ngón tay của Lý Tuế chỉ vào con hẻm phía xa, Lữ Tú Tài đang kéo người cha bị điên của hắn đi vào trong nhà mình.

"Xem này, dù Lữ Trạng Nguyên không nhớ gì cả, không quen biết ai, dù hắn điên rồi, nhưng hắn vẫn là cha của Lữ Tú Tài"

Lý Hỏa Vượng gật đầu, vươn tay nắm lấy một cái xúc tu và bóp nhẹ một cái:

"Hơn một trăm năm qua, ngươi đã vất vả rồi, hiện tại thiên hạ thái bình, ngươi có một phần công lao lớn, nếu không phải ngươi kịp thời đưa ra, chuyện này sợ rằng sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Mặc dù Lý Tuế không tự mình nói ra, nhưng Lý Hỏa Vượng hiểu rằng Lý Tuế đã chờ đợi tròn một trăm sáu mươi năm luân hồi để truyền long khí cho hắn. Hắn biết khoảng thời gian này dài đằng đẵng bao lâu và sự chờ đợi dày vò thế nào.

"Cha, khi còn nhỏ, ta luôn cảm thấy ở bên cạnh ngươi là tất cả, nhưng con cái luôn phải rời xa nhà, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

"Trước đây nếu gặp phải phiền toái gì, ta đều có thể trốn ở trong cơ thể của cha, cha nhất định sẽ giải quyết hết mọi chuyện. Từ sau khi rời xa ngươi, Lý Tuế bắt đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mới coi như là thật sự bắt đầu trưởng thành "Một trăm sáu mươi năm này không chỉ là chờ đợi, mà còn là một phần quan trọng trong cuộc đời của ta. Nó khiến ta trưởng thành, khiến ta lớn lên thành Huyễn Tẫn, lớn lên thành Ti Thiên Giám của Đại Lương. Là Ti Thiên Giám của Đại Lương, dĩ nhiên là phải coi việc bảo vệ Đại Na làm nhiệm vụ của mình Nhìn thấy Lý Tuế ở bên cạnh nói như vậy, Lý Hỏa Vượng nhất thời cảm thấy rất phức tạp, con gái của mình thật sự đã trưởng thành rồi. Hắn tựa như thể nghiệm được cảm giác con gái mình đi lấy chồng.

“Ta biết ngươi bận rộn, ăn trưa xong rồi đi được không?"

Lý Hỏa Vượng nhìn phòng bếp bốc khói, hỏi Lý Tuế.

"Được, vậy ta đi giúp nương"

Lý Tuế nói xong, cơ thể trực tiếp xuyên qua gạch.

Năm nay là mùng hai Tết nên các món ăn cho Tết Nguyên Đán chỉ cần hâm nóng lại là được, không lâu sau thức ăn đã làm xong.

Lý Hỏa Vượng trong tay cầm theo con gà sống đã nhổ sạch lông bước vào đại sảnh, xoắc cổ gà lại một cái, xé thành hai nửa và đặt trước mặt Lý Tuế:

"Ăn cái này đi, ta biết ngươi thích ăn đồ sống, ăn no rồi đi"

"Cha, ta không cần ăn cái này. Ta đã có thể dễ dàng kiểm soát một số thói quen của Hắc Thái Tuế trong quá khứ"

Lý Tuế từ chối khéo ý tốt của Lý Hỏa Vượng.

"Vậy...

Lý Hỏa Vượng nhìn cánh tay của mình.

“Cha, ăn thức ăn đi"

Hai cái xúc tu thò ra từ trong đạo bào của Huyễn Tẫn, quấn lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt kho tàu cho vào bát của Lý Hỏa Vượng.

1121 chữ