“Quý Tai!"
Lý Hỏa Vượng đột nhiên quay đầu lại, đột nhiên phát hiện người nhỏ bằng nhựa đang đứng trên tủ đầu giường bên cạnh mình, khắp người phát ra ánh sáng huỳnh quang!
Rầm một tiếng, Lý Hỏa Vượng trong mộng đập đầu vào tường, khiến bản thân đau đến tỉnh lại.
Sau khi hắn nhìn xung quanh phát hiện không có người nhỏ bằng nhựa nào cả, hắn mới biết rằng đó lại là một giấc mơ. Bản thân gặp phải mơ trong mơ.
Nghĩ đến giấc mộng kỳ quái lúc trước, Lý Hỏa Vượng lại nằm ở trên giường, ôm đầu:
"Chết tiệt, còn móa nó là dạ quang"
Trong một khoảng thời gian sau đó, Lý Hỏa Vượng nằm trằn trọc trên giường trở mình, làm thế nào cũng không thể ngủ được, cứ như vậy cho đến khi trời sáng.
Bữa sáng hôm nay ở khu giám sát Bạch Tháp là bánh bao và cháo trắng. Bánh bao được làm từ bột nở, rất dai mùi vị cũng rất ngon.
Lý Hỏa Vượng thiếu ngủ ngồi trong một góc, ăn bữa sáng mà không thấy ngon:
"Đều là tại Dịch Đông Lai! Rảnh rỗi buồn chán bảo ta lạy bàn cát, khiến cho đầu óc ta loạn hết cả lên! !"
Lý Hỏa Vượng nhìn quanh những bệnh nhân tâm thần khác, thầm nghĩ trong lòng:
"Đầu Tử đã được phái ra ngoài rồi, chỉ cần Đầu Tử có thể nói chuyện với Triệu Lôi, vậy thì Thanh Vượng Lai bọn họ hẳn là sẽ qua đây cứu ta rồi.
"Hi vọng người mà Thanh Vượng Lai nói có thể hữu dụng, nếu như đám người bọn họ chạy tới cướp ngục, vậy ta thật sự sẽ khinh bỉ chết hắn!"
Lý Hỏa Vượng không quan tâm việc Tam Thanh coi mình như một tên côn đồ, chỉ cần có thể giải quyết rắc rồi thì những chuyện khác đều có thể thương lượng.
"Nhưng bây giờ... sợ là Thanh Vượng Lai bọn họ còn chưa ra tay thì những Ti Mệnh của Pháp Giáo kia đã tìm đến trước rồi.
Lý Hỏa Vượng nghĩ đến đây, vẻ mặt vô cùng do dự không ngừng nhìn bốn phía.
Cho dù đến nơi này rồi, Lý Hỏa Vượng vẫn biết bên nào nặng bên nào nhẹ.
Ngay khi hắn đang nghĩ như vậy, một bóng người đi về phía hắn:
"Sao ngươi lại về rồi? Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao? Ngươi không sao chứ?"
Người nói chuyện là một gương mặt quen thuộc, đó là cô gái mắc chứng trầm cẩm tên Triệu Đình, dường như sau khi trải qua một thời gian trị liệu, bệnh tình của nàng đã được cải thiện hơn rất nhiều.nàng cũng đã tự nguyện chạy tới chào hỏi Lý Hỏa Vượng.
Ngay sau đó, một thanh niên đi theo phía sau nàng, đó chính là vệ sĩ mắc chứng nóng nảy, ngón tay vẫn thỉnh thoảng co quắp lại như trước:
“Trở về rồi ư? Tại sao lại trở về? Phát bệnh trước thời hạn sao?"
Sau đó, theo sau hắn là một người đàn ông to con thật thà chất phác, Lý Hỏa Vượng đã từng nhìn không vừa mắt người này, hắn cũng đã giúp đỡ một lần:
“Ca ca, cho, táo"
Lý Hỏa Vượng cau mày nhìn bọn họ tới chào hỏi, nhất thời có chút e ngại. Mặc dù nói những người này đều là người quen nhưng khó đảm bảo việc sẽ không bị kẻ địch xúi giục.
Nhìn quả táo trên bàn trước mặt, Lý Hỏa Vượng không cầm lấy. Những cây kim tiêm dài trước đó đâm vào lưỡi hắn, hắn còn chưa quên đâu.
“Không sao, chuyện nhỏ mà thôi, giải quyết xong chúng ta đi ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng tùy ý nói vài câu, trực tiếp rời khỏi nhà ăn.
Hắn chưa từng nghĩ đến việc kết bạn ở nơi tồi tệ này, cũng không muốn dây dưa vào những người khác, bất kể bọn họ có tâm tư gì.
Lý Hỏa Vượng đi đến nơi bên ngoài để hóng gió, nhìn ra bên ngoài qua hàng rào thép gai. Khi thấy viên quân bài mười tám mặt bị mình ném đi đã thực sự biến mất, hắn hài lòng quay trở lại.
Nhưng còn chưa đợi Lý Hỏa Vượng quay trở lại hắn đã bị hộ công gọi lại rồi đưa đến phòng bàn cát, Dịch Đông Lai đã đợi sẵn ở đó rồi. "Hôm nay không thấy phiền sao? Buổi sáng tinh thần tốt, chúng ta làm sớm kết thúc sớm.
Dịch Đông Lai dùng bút gõ gõ lên mép bàn cát, lúc này người nhỏ bằng nhựa đã được đặt chính giữa bàn cát rồi.
Thấy Dịch Đông Lai trước mặt, trong lòng Lý Hỏa Vượng có chút kích động, dường như hắn muốn giải thích cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả:
"Ta muốn đi nhà vệ sinh"
Đối mặt với yêu cầu của Lý Hỏa Vượng, Dịch Đông Lai tỏ ra thấu tình đạt lý mà nói:
"Ngươi đi đi, phía trước rẽ trái cửa thứ ba, đại tiện tiểu tiện, có cần giấy không?"
Lý Hỏa Vượng đi vào nhà vệ sinh, hắn mở vòi nước, dùng hai tay hứng nước máy lạnh như băng hất lên mặt rồi dùng sức chà xát.
"Nhất định Dịch Đông Lai đại diện cho cái gì đó? Ta có thể tin tưởng hắn không? Ta có cần nói rõ cho hắn biết những gì ta đã trải qua không?"
Dịch Đông Lai không giống với những người khác, hắn đã giúp đỡ chính mình, hơn nữa hắn còn giúp đỡ mình rất nhiều. Trải qua thời gian sống chung lâu như vậy, Dịch Đông Lai dường như không có hại mình, nhưng bây giờ hắn lại không dám đánh cược, không dám đem số phận của mình đặt trong tay người khác. Điều càng quan trọng hơn là, Lý Hỏa Vượng sợ Dịch Đông Lai là một phần của quy tắc. Trước đây bởi vì đụng phải quy tắc cho nên mình đã phải chịu trừng phạt nghiêm trọng, ngộ nhỡ lần này dính líu đến quy tắc, sợ là sẽ phải chịu tác dụng phụ càng nghiêm trọng hơn.
Sau nhiều lần cân nhắc, Lý Hỏa Vượng cuối cùng quyết định quan sát trước rồi nói sau, vẫn nên chờ đợi các biện pháp đối phó Tam Thanh trước.
Bình tĩnh lại một lúc, Lý Hỏa Vượng lần nữa trở lại phòng bàn cát. Hắn ngồi xuống băng ghế nhựa và đưa tay chạm vào người nhỏ kia.
Năm ngón tay còn lớn hơn cả đỉnh núi, kèm theo tiếng rung động và tiếng nổ ầm ầm, cùng với thời gian không gian xung quanh liên tục nhiễu sóng vặn vẹo đè xuống giống như Thái Sơn đè đầu vậy. "Được rồi, chúng ta bắt đầu đi"
1103 chữ