Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1220: Đặt Mô Hình




"Những thứ này... có liên quan gì đến ngươi?"

Dịch Đông Lai chỉ vào người nhỏ đang trốn ở rìa.

Lý Hỏa Vượng lắc đầu và không nói gì.

Dịch Đông Lai nhìn Lý Hỏa Vượng trước mặt, chậm rãi đưa tay phải ra nắm lấy người nhỏ đại diện cho Lý Hỏa Vượng, nhẹ nhàng treo lên trên đám quái vật, tạo ra một kẽ hở để hắn ném tên người nhỏ vào lũ quái vật. Trong khi làm những hành động này, Dịch Đông Lai nhìn chằm chằm vào thái độ của Lý Hỏa Vượng, cố gắng tìm ra điều gì đó bất thường.

Sau khi hắn qua lại vài lần, Dịch Đông Lai liền nhìn thấy Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mình với vẻ mặt kỳ lạ:

"Ngươi không có bệnh chứ? Ta đã đặt xong bàn cát rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây.

“Đừng gấp, mới chỉ là bắt đầu mà thôi"

Dịch Đông Lai đem người nhỏ trong tay mình vào tay Dịch Đông Lai, cầm mọi thứ bên trong bàn cát ra hết, lần nữa làm phẳng bàn cát:

“Nào! Tiếp tục. Để xem ngươi còn muốn đặt như thế nào"

Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng thở ra, lại bắt đầu đặt xuống.

Nhưng lần này lại tương tự như tình huống trước, điểm khác biệt duy nhất là người nhỏ đại diện cho Lý Hỏa Vượng đứng hơi gần với một con quái vật lộn đảo ngược trên dưới.

"Nếu nói.."

Dịch Đông Lai vươn ngón tay đẩy sau lưng người nhỏ, chẩm rãi đẩy lên phía trước, cuối cùng đẩy đến trước mặt quái vật:

“Nếu nói như này thì sao? Sẽ tốt hơn chút nào không "Ngươi nói tốt hơn thì tốt hơn, còn muốn tiếp tục không?"

"Tiếp tục"

Người nhỏ đại diện cho Lý Hỏa Vượng lần nữa được nhét vào trong tay Lý Hỏa Vượng.

Khi lần thứ ba được sắp xếp xong, người nhỏ kia bị chôn vùi trong cát mà bên cạnh được đặt hai con quái vật.

Dịch Đông Lai dường như đã nhận ra điều gì đó, bắt đầu lấy bút bi ra viết vào sổ tay:

"Đừng nhìn ta, tiếp tục đi, trước khi ta gọi ngươi dừng lại thì ngươi cứ đặt tiếp đi.

Khi Lý Hỏa Vượng tiếp tục đặt nó, người nhỏ kia khi thì chạy vào chính giữa vòng xoáy, khi thì chạy vào một góc của bàn cát, mà hai con quái vật kia vẫn đuổi theo người nhỏ kia.

Khi đến lần thứ mười hai, người nhỏ kia được đặt lên trên đầu một con quái vật.

"Tiếp tục đi, đừng dừng lại"

Dịch Đông Lai lại nhét người nhỏ kia vào trong tay của Lý Hỏa Vượng.

Nhưng lần này, Lý Hỏa Vượng lại đặt người nhỏ kia vào trên tấm ván bên mép bàn cát, giương mắt nhìn mình. "Hả? Đây là ý gì?"

"Có nghĩa là ta đặt đến phát phiền rồi!"

Lý Hỏa Vượng một tay nắm quyền đập mạnh vào trong bàn cát, mô hình quái vật kia lập tức bị nứt ra, mà người nhỏ bằng nhựa được đặt ở bên mép cũng rơi xuống đất.

"Dịch Đông Lai, ngươi đùa giỡn ta rất thú vị phải không? Muốn để cho bệnh nhân dùng bàn cát thể hiện thế giới nội tâm, từ trước đến giờ đều chỉ cần đặt một lần thôi!"

"Vật chết, người sống, cách sử dụng của mỗi cá nhân nhất định không giống nhau.

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng cố nén sự khó chịu trong lòng, lại ngồi xuống và bắt đầu khôi phục bàn cát.

"Nếu ngươi phiền rồi, hôm nay tới đây thôi. Ngươi có thể trở về trước, cũng đến giờ cơm rồi"

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng xoay người đi về phía cửa.

Vừa định đi ra ngoài, hắn liền dừng lại:

"Dịch Đông Lai, sau này ta sẽ phối hợp với mọi phương pháp điều trị của ngươi, nhưng có một điều kiện, nếu sau này mẹ ta có gọi điện thoại lại cho ngươi thì ngươi phải nói ta hồi phục rất tốt, không lâu nữa là có thể xuất viện rồi"

Trong nhà ăn của khu giám sát Bạch Tháp sáng choang, Lý Hỏa Vượng ăn từng miếng lớn đồ ăn, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trước đó.

"Đầu Tử là người thông minh, hắn sẽ hiểu được bản thân không đấu lại Ti Mệnh, nếu như muốn mưu tính kế, vậy cũng chỉ có thể hợp tác cùng ta"

"Hắn hiện tại ở trước mặt ta chính là một đồ vật, một thứ có thể bị bóp vỡ bất cứ lúc nào?

Ngay khi hắn dần mất tập trung, đột nhiên có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng, hắn lập tức bị nghẹn đến mặt đỏ bừng.

Lý Hỏa Vượng đứng dậy, hai tay dùng sức nhéo cổ mình.

Đột nhiên có một bàn tay to hung hăng vỗ vào lưng Lý Hỏa Vượng, khiến Lý Hỏa Vượng há miệng phun ra. Mọi thứ hắn vừa ăn đều bị phun ra ngoài hết.

Khi Lý Hỏa Vượng bình tĩnh lại, hắn cúi đầu nhìn xuống chiếc bàn hoàn toàn thay đổi thì thấy có một người nhỏ bằng nhựa vô cùng đơn giản nằm giữa bãi nên trộn lẫn với thức ăn.

Người nhỏ cứ nằm yên ở đó, dùng con ngươi trắng đen xen nhau nhìn chằm chằm vào mình.

"Đây là...

Lý Hỏa Vượng lau miệng, cầm lấy vật trong tay cẩn thận quan sát dưới ánh đèn tiết kiệm năng lượng. Sau đó, hắn phát hiện ra rằng thứ này thực sự là người nhỏ bằng nhựa trong bàn cát trước đó.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang đoán xem làm thế nào mà thứ này lại xuất hiện trong bữa ăn của mình thì hắn đột nhiên thấy người nhỏ bằng nhựa trong tay mình lên tiếng:

"Quý Tai... Quý Tai!... Quý Tai! Đừng lề mề nữa!"

“Ô! !"

Lý Hỏa Vượng cả người toát mồ hôi lạnh từ trên giường ngồi dậy, thở hổn hển.

Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Lý Hỏa Vượng sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được.

“Hóa ra... hóa ra chỉ là mơ thôi sao?"

Lý Hỏa Vượng sợ bóng sợ gió một trận lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn đồng hồ trên tường chợt phát hiện mới ba giờ sáng.

Lý Hỏa Vượng sắc mặt vô cùng khó coi đưa tay xoa xoa thái dương sưng tấy, không khỏi oán giận Dịch Đông Lai làm cái gì mà trò chơi bàn cát khiến cho mình gặp ác mộng suốt.

1171 chữ