Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1191: Thánh Chỉ




Thấy Lý Hỏa Vượng đứng đó không nhúc nhích, Cao Chí Kiên lên tiếng:

“Ti thiên giám bính soái Lý Hỏa Vượng tiếp chỉ Chính vào lúc Lý Hỏa Vượng định nói gì đó, Cao Chí Kiên từ ghế rồng bước xuống, đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, bình tĩnh nhìn hắn.

“Tả hữu Kim Ngô Vệ Kỵ Tào tham quân Nhĩ Cữu tiếp chỉ!"

Lý Hỏa Vượng không nói tiếng nào, nhìn hắn với vẻ cực kì phức tạp.

Cao Chí Kiên mặc long bào đột nhiên quỳ gối cả hai chân, đầu đội mũ vua nặng nề dập xuống đất:

“Lý sư huynh lãnh chỉ"

Nhìn bóng lưng cao lớn nằm rạp dưới đất, sắc mặt Lý Hỏa Vượng hơi thay đổi, cuối cùng hắn giơ hai tay cầm thánh chỉ màu vàng kim trong khay lên, run rẩy nhấc cao về phía bầu trời:

“Tạ chủ long ân! Lý Hỏa Vượng tiếp chỉ!"

Dùng sức cất thánh chỉ vào ngực, Lý Hỏa Vượng xoay người bước nhanh ra ngoài điện.

Chờ Lý Hỏa Vượng quay lưng bước đi, Cao Chí Kiên đứng dậy, nhóm thái giám lần lượt vây quanh, dùng phất trần trong tay khẽ phủi bụi trên long bào hắn.

Biểu cảm kích động trên gương mặt Cao Chí Kiên dần dần trở nên cực kì bình tĩnh, chờ khi hắn xoay người ngồi lại trên ghế rồng, áp lực uy nghi lập tức hiện ra trên mặt.

“Đại na đại nạn, phát long lệnh, ra lệnh các môn phái tiến cung gặp trẫm Ra khỏi hoàng cung lạnh lẽo, Lý Hỏa Vượng mệt mỏi vẫn luôn đi về trước, không hề mở thánh chỉ trong người ra xem, cũng không biết Cao Chí Kiên đã viết gì cho mình.

Bây giờ Cao Chí Kiên không chịu giúp đỡ, Chước Long Tru Tiên trận mà khó khăn lắm hắn mới tìm ra không thể bày được.

Nhưng bây giờ hắn không phải vì chuyện kia, mà là vì người này.

Lúc hắn ra ngoài thành, tiếng trống dồn dập từ bên ngoài tường thành đã khiến suy nghĩ của hắn quay lại.

Tỉ mỉ lắng nghe, phát hiện gõ hai hồi trống, Lý Hỏa Vượng biết ngay binh gia đã nhận mệnh lệnh bắt đầu chuẩn bị xuất quân tiến về phía Nam Bình.

Chỉ vừa mới dịu lại một lúc, tiếp theo e rằng phải liều mạng chém giết ngươi chết ta sống.

Nhớ lại lời nói ban nãy của Cao Chí Kiên và vật trong lòng, lúc này tâm trạng Lý Hỏa Vượng trở nên nặng nề.

Cao Chí Kiên nói thay đổi là thay đổi ngay, trở nên vô cùng xa lạ, nhưng hắn không thể làm gì được, bởi vì bản thân hắn khiến đối phương thay đổi.

“Cha, ngươi không vui sao?"

Lý Tuế hỏi.

“Chuyện này có gì mà vui hay không, mặc kệ lựa chọn thế nào đều không vui"

Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự rất mệt mỏi.

Mà vào lúc này, Lý Hỏa Vượng lướt qua một tín đồ Bạch Liên gãy chân, hắn thấy quần áo trên người đối phương có hình vẽ bạch liên, chuyển hướng đi về phía đường khẩu Bạch Liên giáo.

Hắn muốn tìm ai đó để dốc bầu tâm sự, người có thể trò chuyện cùng hắn ở nơi này chẳng được bao nhiêu, trong lúc bất tri bất giác người mà hắn có thể tâm sự càng ngày càng ít.

Cũng chỉ dựa vào người đó mới khiến trái tim hắn dần dần thoải mái hơn, cho dù chỉ khẽ tựa vào người nàng chợp mắt một lúc thôi cũng tốt.

Rất nhanh Lý Hỏa Vượng đã tìm được người mình muốn tìm, Bạch Linh Miểu, lúc này nàng đang cúi đầu đọc một vài trang giấy.

Chính vào lúc hắn chuẩn bị đi qua, Bạch Linh Miểu lại đứng dậy:

“Không được, Nam Bình xa như vậy lại đông người đến thế, tiếp tục như vậy chắc chắn không đủ lương thực, nhanh chóng liên lạc với người của hộ bộ, suy nghĩ đối sách kỹ lưỡng"

“Tuân lệnh, thánh nữ đại nhân."

“Ngoài ra cũng phân một nhóm người của chúng ta qua đó, ra chiến trường thấy máu, xem thử hiệu quả thế nào"

“Nếu hiệu quả tốt, người của chúng ta sẽ luân phiên ra đó, giúp binh gia Đại Lương nhanh chóng giải quyết chuyện phiền phức này"

“Còn nữa trước khi tất cả đệ tử Bạch Liên xuất phát, nhớ nhắc ta một câu, Vô Sinh Lão Mẫu sẽ ban phước cho mọi người, bảo vệ mọi người giương cờ tất thắng"

“Ngoài ra thông báo xuống dưới, gần đây nếu có tin đồn gì bảo tất cả đệ tử Bạch Liên phải kịp thời ngăn chặn.

Chính vào lúc này Bạch Linh Miểu bỗng nhiên dừng lại, dường như cảm giác được gì đó nàng quay đầu nhìn về phía bên trái, vừa rồi hình như có một tầm mắt quen thuộc.

Nàng khẽ cau mày, bước qua kia, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào nơi đó, nhưng dường như ở đó không có gì cả.

“Sao thế?"

Bạch Linh Miểu lắc đầu:

“Không... không có gì.

Nói đoạn nàng xoay người lại, tiếp tục bận rộn chuyện của mình.

Đối mặt với nguy cơ hiện nay, là thánh nữ Bạch Liên, nàng có cả đống việc lớn cần phải xử lý tốt, không thể chậm trễ. Rất nhanh cục diện vừa ổn định lại bắt đầu rung chuyển, phía Tứ Tề đã xuất phát, tất nhiên Pháp Giáo không thể ngồi yên chờ chết, trinh sát hai phía cùng ti thiên giám và vu thần đã sớm đấu đá túi bụi trong góc khuất.

Lý Hỏa Vượng không đi đâu cả, theo mệnh lệnh thánh chỉ đi cùng đại quân binh gia, chậm rãi đến tiền tuyến Nam Bình.

Chờ khi đến cửa ải gần đó, hai quân thậm chí không cần hò hét gì cả, chẳng chút gợn sóng lao thẳng về phía đối phương.

Trong tình huống này nói gì cũng phí công, hai bên đã không còn khả năng bàn bạc hòa bình nữa. Lý Hỏa Vượng lúc này xông thẳng về phía trước nhất, toàn thân hắn mọc đầy xúc tu đen, nhấc kiếm Tích Cốt trong tay, đạp lên đầu ngựa của Bành Long Đằng đâm thẳng vào trong nhóm người.

Nơi hắn đi qua, không khí dâng lên một lớp sương máu, đồng thời cào dưới đất một đường máu. 1093 chữ