Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1186: Có Tiền Đồ




Cả chiếc xe có hình giọt nước, hình dáng bên hông nhìn rất thể thao. Ngoài việc có cảm giác tương đối cơ bắp ra, còn thiết kế rất nhiều ống thép khiến cho chiếc mô tô này trông cứng cáp hơn.

Cả chiếc xe tràn đầy vẻ đẹp máy móc, hơn nữa Lý Hỏa Vượng còn nhìn thấy phía trên con mãnh thú máy móc này có một ký hiệu HP4 nho nhỏ.

Về phương diện này hắn cũng không hiểu mấy, cũng không biết nó có nghĩa là gì.

“Người bệnh tâm thần có thể thi bằng lái xe sao?"

Ngô Kỳ đi tới bên cạnh Thanh Vượng Lai hỏi.

“Có thể, chỉ cần có thể chứng minh đã khỏi bệnh là được.

Thanh Vượng Lai đưa tay sờ nhẹ trên mặt đáp:

"Hừ, khỏi bệnh rồi? Quá sức"

Thanh Vượng Lai cười khanh khánh sau đó đi về phía Lý Hỏa Vượng:

"Lý Hỏa Vượng, nghe nói ngươi biết lái xe mô tô sao? Cái này ta có thể dạy ngươi.

"Bớt xem thường người khác đi, ta biết lái xe máy điện đó.

Dưới sự dạy dỗ kiên nhẫn của Thanh Vượng Lai, sau một thời gian dài học tập cuối cùng Lý Hỏa Vượng đã có thể miễn cưỡng chạy xe trên đường. Lý Hỏa Vượng hưng phấn lái xe giữa toà nhà cũ nát, hưởng thụ cảm giác chạy nhanh như chớp.

"Ngươi thật sự dám cho hắn lái à, không sợ hắn đâm thẳng vào tường sao?

Trần Hồng Dũ nhìn Lý Hỏa Vượng trên xe mô tô nói.

"Không sao, ta nói với hắn rồi, tốc độ không được vượt quá năm mươi, chỉ cần duy trì tốc độ trong năm mươi thì cũng không khác gì xe máy điện, thậm chí có một vài xe máy điện còn nhanh hơn hắn, cực kỳ an toàn. Dù sao xe này chỉ cùng để ngụy trang cho áo giáp trên người hắn thôi"

Sau khi đi quanh mấy vòng, Lý Hỏa Vượng đã thích nghi với phương tiện giao thông mới, từ từ dừng lại phía sau những người khác, khó khăn cởi mũ giáp xuống, nói với Dương Na:

"Lên nào! Ta lái mô tô chở ngươi đi hóng gió!"

Dương Na liếc nhìn những người khác, không nói gì, trực tiếp nhảy lên ghế sau, hai tay ôm eo Lý Hỏa Vượng.

"Khi nào thương lượng nhớ gửi tin nhắn WeChat cho ta! Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ đến!"

"Brùm... Brùm..."

Tiếng động cơ gầm thét vang lên, Lý Hỏa Vượng chở Dương Na đi.

Lý Hỏa Vượng lái xe đưa Dương Na chậm rãi đi trên đường, Dương Na áp sát vào lưng Lý Hỏa Vượng, lắng nghe nhịp tim của hắn. Mái tóc đen mềm mại sau lưng nàng nhẹ nhàng tung bay theo gió.

"Ngươi rõ ràng cảm giác được! Thời điểm hắn nổ súng với ngươi không hề do dự chút nào! Thanh Vượng Lai người này căn bản đang giả bộ!"

Lý Hỏa Vượng chống một chân xuống, dừng lại chờ đèn đỏ, bình tĩnh trả lời:

"Ta đương nhiên biết nhưng như vậy thì sao, có thể giả bộ cũng tốt, dù sao không thân cũng chẳng quen"

"Nếu chúng ta muốn hợp tác đối phó ngoại địch, mặt mũi nhất định là qua được, nếu không giả bộ, mọi người đều sẽ khó xử.

"Chỉ cần có thể vượt qua lần nguy cơ này, sau này đoán chừng mọi người sẽ không gặp mặt nữa. Dù sao người ta muốn sống cùng đến hết đời là ngươi chứ không phải bọn họ.

Nhìn thấy đèn đỏ, Lý Hỏa Vượng xoay cổ tay lái chiếc mô tô mới tinh từ từ về nhà:

"Na Na, tin tưởng ta, ta thật sự không có điên"

Khi quay trở lại tiểu khu, phong cách ăn mặc mới của Lý Hỏa Vượng lập tức thu hút sự chú ý của lão bảo vệ:

“Ngươi là ai? Là chủ sở hữu của tiểu khu này sao?"

“Là ta đây"

Thấy Lý Hỏa Vượng cởi mũ sắt xuống, nhân viên bảo vệ nhanh chóng lùi lại hai bước, sau đó nhìn chiếc mô tô mà hắn đang lái:

"A~, khó trách gần đây tiểu tử ngươi đi sớm về muộn, hóa ra là ngươi đi học lái xe mô tô à"

Nghe được lý do này, Lý Hỏa Vượng lập tức gật đầu:

"Ừm! Đúng vậy, gần đây ta đi học lái xe mô tô"

Sau khi Lý Hỏa Vượng rời đi, nhân viên bảo vệ kia gật đầu tỏ vẻ hài lòng:

"Không tồi, tiểu tử này có lòng cầu tiến, thi không nổi đại học thì lái xe giao đồ ăn vẫn tốt hơn là ở nhà ăn bám bố mẹ. Xem ra bệnh của hắn thật sự khỏi rồi, đúng là không dễ dàng"

Lý Hỏa Vượng đã trở về từ chùa Chính Đức, trong phòng ngủ đơn sơ, hắn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trước mặt.

Nhìn vào hình ảnh phản chiếu, trên trán hắn có bảy con mắt. Lúc này những con mắt đó dường như có ý thức, bọn nó cũng nhìn thẳng vào Lý Hỏa Vượng.

Đây là bảy bí mật, Lý Hỏa Vượng hiểu được giá trị của thứ này.

Lúc đầu chỉ cần một bí mật là có thể tính toán được vị trí của Đầu tử, kẻ đứng đầu Tọa Vong Đạo. Mà bây giờ có đủ bảy bí mật, chỉ cần Lý Hỏa Vượng muốn, hắn có thể mượn bảy cái bí mật này để biết được bất kỳ bí mật nào mà mình muốn trên đời này.

Nhưng điều mà Lý Hỏa Vượng muốn biết nhất vào lúc này đương nhiên là lúc trước Huyễn Tẫn đã giúp đỡ những Ti Mệnh khác trong Bạch Ngọc Kinh như thế nào.

Dù vấn đề đã được giải quyết nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn lo lắng về lai lịch của thứ này.

Sau khi Lý Hỏa Vượng hồi tưởng lại mọi chuyện mà trước đây bản thân đã trải qua, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng nghiêm túc.

Một thứ quý giá như vậy lại được sự tồn tại nào đó trao cho mình một cách dễ dàng như vậy, mà sự hiểu biết duy nhất của Lý Hỏa Vượng với vật này chính là xúc cảm khi chạm vào nó giống như khi chạm vào những sợi tóc vậy. Giờ phút này, ký ức trong đầu Lý Hỏa Vượng đã biến mất. Cách duy nhất để hắn biết được trước đó đã xảy ra chuyện gì là dựa vào những gì hắn đã viết trên cái bàn trước mặt khi ký ức của hắn vẫn còn.

1114 chữ