Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1165: Đòi Nợ




"Không phải ngươi muốn ta làm Tâm Bàn của ngươi sao? Được thôi! Chỉ cần ngươi nói cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra thì ta sẽ đưa Tâm Bàn cho ngươi!"

Lý Hỏa Vượng vẫn luôn không muốn chấp nhận thực tế này, chỉ vì nếu như tất cả những điều này đều là hình chiếu, vậy cũng có nghĩa là bất kể là cha mẹ mình hay là Dương Na, thậm chí tất cả những gì hắn đã trải qua từ khi xuất viện đến nay đều là giả.

Thật sự mình đã xuyên không, mình không thể quay trở về nữa! Tất cả những chuyện đã trải qua đều hoàn toàn không thấy nữa.

Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, Ba Nam Húc khẽ cười:

"Hahaha, có mắt không biết Thái Sơn, thực xin lỗi, trước đó ta nói sai rồi. Ngươi tìm Thanh Vượng Lai là tìm đúng người rồi đó, ngươi còn điên nhiều hơn hắn nữa"

Bạch quang chợt lóe lên, trong tay Lý Hỏa Vượng xuất hiện hai thanh mã tấu, ánh mắt hắn run lên, thần sắc trở nên hung ác:

"Ngươi biết cái gì thì nói hết cho ta biết đi! Ba Hủy! Món nợ năm đó ngươi hành hạ ta, ta còn chưa tính toán với ngươi đâu!"

Ba Nam Húc hừ lạnh một tiếng, buông lỏng ngón tay, tàn thuốc cháy hết mang theo khói trắng rơi xuống đất:

"Dùng đao dọa ta đúng không? Con mẹ nó đừng dùng chiêu này với ta. Thời điểm lão nương giết người chôn xác, ngươi còn chưa mọc đủ lông đâu!"

"Đừng giả vờ nữa! Ta đã nhận ra ngươi rồi! ! Ngươi là Ba Hủy! Ta cảm nhận được ánh mắt quen thuộc kia của ngươi!"

"Ta giả bộ mẹ ngươi ấy. Ta nói thêm một câu nữa! Thả, dao, xuống, cho, ta! Một, hai, ba!” Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng rít gào, trong lòng Lý Hỏa Vượng đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động. Hắn vừa ngồi xuống theo bản năng, một cái tủ kính cực lớn xẹt qua đầu hắn. Nếu như vừa nãy bị đập trúng, không chết cũng tàn phế.

Mà người nhấc tủ kính không ai khác chính là tên Ba Thịnh Thanh to con kia.

Lý Hỏa Vượng nửa ngồi nửa quỳ xoay người lại, giơ thanh mã tấu trong tay lên chém vào bắp đùi đối phương.

Đúng lúc này sau eo hắn truyền đến một trận đau đớn.

Cho dù không quay đầu lại thì Lý Hỏa Vượng cũng biết đây là thủ đoạn của Ba Nam Húc nhưng hắn không tránh mã tấu trong tay mà trực tiếp cắt qua, lấy vết thương đổi vết thương.

Khi nhìn thấy hai bên đều đổ máu, một tiếng hét chót chai khiến cho hai bên dừng lại:

“Aaaa! Dừng lại hết đi! ! Dao"

Khi hai bên quay đầu lại nhìn liền thấy Dương Na ngồi dậy, giơ cao chiếc điện thoại có ốp hình Doraemon lên:

"Thanh Vượng Lai tìm các ngươi! Hắn có chuyện muốn nói với các ngươi! Mọi người có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có đánh nhau!"

Nghe vậy, hai bên từ từ buông nhau ra.

Lý Hỏa Vượng đưa tay sờ sờ, từ bên hông móc ra một cái khuyên tai mũi nhọn.

“Mẹ nó thật sự là tên bệnh thần kinh!"

Ba Nam Húc bước tới nhận điện thoại:

"Này, Thanh Tử, ngươi được lắm đó. Loại háo sắc này mà ngươi cũng cần à. Có phải ngươi đoán được ta sẽ tìm ngươi cho nên ngươi mới dùng hắn chơi ta đúng không? Dao.

Thấy đối phương nhìn mình một cái rồi cầm điện thoại đi ra chỗ xa nhỏ giọng nói chuyện, Lý Hỏa Vượng cau chặt mày suy nghĩ.

“Nếu hai chị em này là Tam Hủy, Trần Hồng Du là Ti Mệnh thối nát, vậy Thanh Vượng Lai là Ti Mệnh gì? Có phải hắn biết chút gì đó về thế giới này không?"

Nhiều Ti Mệnh như vậy, chắc chắn có thể biết bây giờ rốt cuộc mình bị làm sao.

Ba Nam Húc nghe điện thoại xong, sắc mặt hơi xấu, ném thẳng điện thoại qua.

“Nghe điện xong thì cút đi cho ta! Sau này đừng đến cửa hàng của ta nữa! Làm ơn mắc oán mà!"

Lý Hỏa Vượng nhận lấy điện thoại, nhìn chằm chằm hai chị em chuyển cái tủ về chỗ cũ, đặt lên tai chậm rãi lên tiếng:

“A lô?"

“Là ta đây. Thanh Vượng Lai, Dương Na đã nói chuyện vừa xảy ra cho ta rồi, người đừng lo, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc là thế nào, ngươi đã gặp chuyện gì, tại sao lại đột ngột như vậy?"

Lý Hỏa Vượng hơi do dự, nhưng nghĩ đến thuyết hình chiếu mà hắn nói, giằng co một lúc, cuối cùng chậm rãi nói.

“Cuối cùng ta đã hiểu ta là ai, tất cả mọi chuyện là thế nào rồi, hiểu ra tại sao ta cứ cảm thấy kỳ lạ, bởi vì nơi này sớm đã không phải là thế giới của ta nữa rồi!” Nghe lời lời giải thích của Lý Hỏa Vượng, Thanh Vượng Lai dừng một lúc rồi chậm rãi nói:

“Lý Hỏa Vượng, nghe ngươi nói vậy thì ta hiểu rồi, ngươi kích động mạnh như vậy là vì ngươi cảm thấy tất cả đều là giả, phải không? Bạn gái thực sự của ngươi, cha mẹ thực sự của ngươi đều ở nơi khác phải không? Ngươi cảm thấy ngươi xuyên không? Nơi này tất cả đều là giả phải không?"

Nhìn Dương Na chân thực như vậy ở bên cạnh, Lý Hỏa Vượng giằng co mâu thuẫn nặng nề hít thở.

“Chẳng lẽ không phải ư? Chẳng lẽ không phải ngươi từng nói thế sao?"

“Đúng thế, đúng là trước đây ta từng nói, cả thế giới này là hình chiếu, nhưng hình chiếu không có nghĩa là giả?

“Trước đây ta từng nói, tuy chúng ta có máu có thịt có tư tưởng, chúng ta là người chân thực, chúng ta là hình chiếu chân thực, ngươi hiểu không?"

“Cho nên tại sao ngươi cho rằng, những việc đã từng trải qua không phải là hình chiếu chứ? Ngươi hiểu ý của ta không? Hình chiếu mà ta nói có nghĩa là từ nhỏ đến lớn ngươi đều là hình chiếu"

“Ngươi vẫn luôn ở đây, Dương Na cũng là Dương Na ngày xưa của ngươi, cha mẹ ngươi cũng là cha mẹ ngày xưa của ngươi, ngươi đừng hoang mang, chỉ là họ giống ta và ngươi, đều là hình chiếu của một mặt khác thôi"

“Họ đều là hình chiếu ư? Tất cả mọi thứ ngày xưa của ta đều là hình chiếu ư?"

1113 chữ