Đột nhiên, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được ánh mắt từ khắp nơi bắn tới, hắn chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy một số người xung quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình.
"Bọn họ là cái gì? Bọn họ là hình chiếu hay là cái gì? Là những Ti Mệnh khác sao? Hay là hình chiếu của những kẻ địch khác, bọn họ vây quanh ta muốn làm cái gì?"
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng dần dần trở nên hung ác, duỗi hai tay ra sau lưng, nắm chặt lấy chuôi của hai thanh mã tấu.
"Họ là ai? Rốt cuộc họ là ai? Ta là Ti Mệnh, vậy họ thì sao? Họ cũng là Ti Mệnh sao? Bạch Ngọc Kinh có nhiều Ti Mệnh như vậy à? Họ muốn làm gì với ta!"
Tâm trí của Lý Hỏa Vượng lúc này đang rất bối rối trước sự thật giả của hiện thực, cũng như bản năng cảnh giác trước những kẻ thù tiềm ẩn.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng định rút mã tấu cắm sau lưng ra để tự bảo vệ mình theo bản năng, hắn đột nhiên cảm giác có một thứ đồ bằng sắt lạnh lẽo dán bên eo.
Một khắc sau, kèm theo tiếng rè rè là một cơn đau dữ dội truyền đến từ thứ đồ sắt kia. Toàn thân Lý Hỏa Vượng bị điện giật run rẩy dữ dội.
"Là ai! Là ai đang tấn công ta! !"
Lý Hỏa Vượng vô cùng tức giận, run rẩy khó khăn quay người lại.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của Dương Na. Khi thấy Lý Hỏa Vượng đang nhìn mình, Dương Na nghẹn ngào thút thít đưa tay lấy máy kích điện từ trong túi xách ra, luồn vào trong quần áo của Lý Hỏa Vượng rồi ấn công tắc.
"Ngươi là ngươi! ! Tại sao! ! !"
Dương Na cắn chặt môi, nàng không thể không làm như vậy được. Hiện giờ Lý Hỏa Vượng đang phát bệnh, nếu như không kịp thời khống chế hắn thì trên đường dành riêng cho người đi bộ nhất định sẽ có người chết! Chưa nói đến việc làm tổn thương những người vô tội, nếu tình huống trước đó lại xảy ra, Lý Hỏa Vượng thực sự sẽ phải sống trong bệnh viện tâm thần đến hết đời.
Kỳ thực trước đây nàng lén bỏ một cái máy kích điện trong túi xách không phải dùng để phòng thân mà là dùng để đề phòng Lý Hỏa Vượng tái phát bệnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lý Hỏa Vượng run rẩy mở miệng nói chuyện trong tiếng rè rè của máy kích điện:
"Dừng dừng tay"
Khi nhìn thấy Dương Na đau lòng cùng với cảm giác tê dại mãnh liệt đã từ từ kéo Lý Hỏa Vượng đang rơi vào mê cung thật giả quay trở lại.
Dương Na chảy nước mắt dùng sức lắc đầu. Nàng dùng sức ấn chặt đầu của hai máy kích điện vào da thịt của Lý Hỏa Vượng, thề sẽ không dừng lại cho đến khi hắn choáng váng.
"Ta nói dừng lại!" Khi Lý Hỏa Vượng đột nhiên nắm lấy mu bàn tay Dương Na, dòng điện chạy dọc thân thể nàng, dưới dòng điện giật mạnh, lúc này máy kích điện trong tay Dương Na lập tức buông ra, rơi trên mặt đất.
Nhặt máy kích điện lên, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng dùng cả hai tay đỡ Dương Na đang mềm nhũn trong lòng. Không biết hắn đang an ủi Dương Na hay tự an ủi chính mình, liên tục nói:
"Không sao đâu, ta không sao rồi, ta không sao rồi.
Khi thấy cả hai ôm chặt lấy nhau và không có phản ứng gì bất thường nữa, những người xung quanh đang lấy điện thoại ra để quay video cũng thất vọng buông xuống.
"Người đẹp à, không sao chứ? Có phải hắn đang uy hiếp ngươi không? Ngươi có biết tên mặt sẹo này không? Có cần chúng ta gọi cảnh sát giúp ngươi không?"
Vài thanh niên xung phong đi tới, quan tâm hỏi Dương Na. Dương Na rơi lệ lắc đầu, vùi đầu vào trong lòng Lý Hỏa Vượng, nức nở nói:
"Không sao, ta là bạn gái của hắn, chúng ta chỉ là nháo đòi chia tay thôi.
Vừa nghe nói là chuyện thanh niên giận dỗi cãi nhau, những người còn ở lại đứng vây xem hoàn toàn không còn hứng thú nữa, đồng loạt giải tán đi về phía đường dành cho người đi bộ của mình.
Lý Hỏa Vượng ôm Dương Na vào lòng, lảo đảo đi về phía cầu thang. Khi trở lại tiệm xăm, cả hai đi thẳng đến ghế sô pha.
Hai chị em nhà họ Ba ở bên cạnh nhìn hành động của hai người cũng không ngăn cản. Họ trực tiếp đóng cửa, tạm thời ngừng kinh doanh.
Cơ thể của Lý Hỏa Vượng thỉnh thoảng co giật theo bản năng, đó là hậu di chứng do vừa nãy bị điện giật.
Nhưng mà lúc này Lý Hỏa Vượng căn bản không để ý tới những thứ này. Những phiền toái bên ngoài tạm thời đã được giải quyết rồi nhưng phiền toái vẫn còn đó. Trong đầu hắn lúc này hoàn toàn rơi vào hoang mang. "Thật sự đều là giả sao? Nếu như ngươi là giả vậy ngươi là hình chiếu của ai? Nếu như ngươi là giả vậy sao hết lần này đến lần khác lại chân thực như vậy?"
Lý Hỏa Vượng nhìn gương mặt hoa lê đái vũ của Dương Na tự hỏi chính mình, cảm xúc trong mắt đối phương khiến hắn cảm thấy đau lòng không thôi.
Hắn không tự chủ được hôn lên mắt nàng. Hắn thật sự rất muốn biết rồi cuộc cái gì là thật cái gì là giả.
Hắn không quan tâm mình là hình chiếu gì. Điều mà hắn quan tâm chính là người trong lòng mình có phải là Dương Na đã từng cùng hắn ngắm sao trên sân thượng hay không.
Đúng ngay lúc này, ghế sô pha bị đá chợt run lên:
"Hôn hăng say ghê, có phải muốn cởi sạch ra cho chúng ta xem một đoạn không? Có mang bao cao su không đó? Có cần mượn không?"
Cả người Lý Hỏa Vượng chữa bệnh từ thiện đột ngột đứng dậy, nhìn Ba Nam Húc trước mặt:
"Ngả bài đi! ! Đừng có giả vờ nữa, những lời ngươi nói trước đó là có ý gì! Ai đã lấy trộm đồ của ta? Còn nữa! ! Rốt cuộc thế giới này có thật hay không!"
1153 chữ