Mà lúc này, Lý Hỏa Vượng mới có thời gian quan sát ba người trước mắt bị họ bắt được này. Nguyên Hòa Bình tóc vuốt ngược mắt đen này thì không cần nói nữa. Lão già bị Dương Na giật điện thì khi hắn cũng quen biết khi ở bệnh viện Khang Ninh, hình như cùng một phe với tên Nguyên Hòa Bình kia. Hình như hắn tên là Vương Cương.
Hiện tại xem ra thời điểm mình ở bệnh viện tâm thần, người đã bỏ kim tiêm vào trong thức ăn của mình chính là họ không sai vào đâu được.
“Các ngươi ai nói trước?”
Lý Hỏa Vượng cầm dao phay của mình lên chỉ vào họ nói.
“Đừng có hỏi ở chỗ này chứ? Đổi một nơi rộng rãi hơn được không? Ta ở chỗ xe dã ngoại này có ba tay đó, đừng để bị họ ép vỡ ra.”
Xe dã ngoại vốn không lớn, sau khi chen chúc nhiều người như vậy có vẻ hơi chật chội. Tiền Phúc bị ép ngồi trên lò vi sóng, Trần Hồng Du cũng bị nhét vào trong nhà vệ sinh.
“Đến chỗ ở của ta đi. Chỗ ta không có ai cả.”
Giọng nói của Triệu Lôi từ bên ngoài cửa sổ truyền vào.
“Có vắng vẻ không? Gần đó có an toàn không?”
Lý Hỏa Vượng hỏi.
Mặc kệ thân phận của ba người này là gì, hiện tại người của mình bắt cóc họ, nếu như để người khác nhìn thấy thì sợ là khó nói rõ được.
“Yên tâm đi. Chỗ ở của tiểu tử này vô cùng vắng vẻ.”
Trần Hồng Du ở trong nhà vệ sinh thò ra nửa người, đi ra mở tủ lạnh lên tiếng trả lời.
Không lâu sau, xe dã ngoại rung lắc dừng lại tại ngoại ô. Lúc này đã bắt đầu có chút tảng sáng. Chờ đến khi đi vào căn phòng cũ, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng hiểu nơi vắng vẻ trong miệng họ là có ý gì. Hóa ra Triệu Lôi sống ở trong tầng hầm vùng ngoại thành.
Lý Hỏa Vượng áp giải Nguyên Hòa Bình vừa đi vào liền lập tức cảm nhận được một mùi ẩm mốc xông thẳng vào mũi. Cả tầng hầm rất lớn nhưng lại bị mấy thứ đồ ngổn ngang chất đống, có mấy loại mô hình cũng có đủ chai lọ, thậm chí còn có một vài bộ phận ngâm trong fomalin ví dụ như một vài xương bánh chè, còn có một con ngươi cũng không biết có phải đồ thật hay không.
Mà mùi lạ kia bốc ra từ túi rác và hộp đồ ăn đặt bên ngoài đang nằm dưới chân họ.
Bên tường còn xếp một hàng giá gỗ, phía trên đặt đủ loại mô hình thủ công, có một số còn chưa hoàn thành, chỉ mới làm xong cái đầu trước.
Tên này chẳng những ăn mặc kỳ quái mà chỗ ở của hắn cũng kỳ quái không kém.
“Nơi này có cách âm không?”
Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh bàn, dùng ngón tay búng lên cái thuyền gỗ được đặt trong cái bình lớn chừng quả dưa hấu trên bàn. Xem ra hẳn là Triệu Lôi đã làm cái này để bán. Cái thuyền này làm rất giống thật, ngay cả thuyền viên trên thuyền cũng được làm sinh động như thật.
“Ừm, có cách âm.”
“Vậy thì được.”
Lý Hỏa Vượng nói xong, lập tức bước nhanh ba bước thành hai xông đến trước mặt Nguyên Hòa Bình, đá một cú khiến đối phương đập vào tường, rồi giơ con dao phay trong tay lên đâm mạnh vào tay phải của đối phương.
“Aaaa...hu hu!!”
Nguyên Hòa Bình kêu lên thảm thiết nhưng lại bị Lý Hỏa Vượng chặn lại.
“Đừng kêu vội, tay của ngươi vẫn chưa đứt đâu! Chờ lát nữa sẽ có thời gian cho ngươi kêu!”
Nguyên Hòa Bình bị dọa gần như sắp ngất, khi hắn cúi đầu xuống mới phát hiện con dao phay Lý Hỏa Vượng nắm trong tay chỉ đâm vào đất sát tay hắn thôi.
Nhưng còn chưa đợi hắn thở phào liền nhìn thấy con dao phay kia nhấc lên một góc giống như là dao cầu đang chuẩn bị nghiền qua qua bốn ngón tay của hắn vậy.
---
Đối mặt với hành động của Lý Hỏa Vượng, Nguyên Hòa Bình vừa muốn co tay lại liền bị Lý Hỏa Vượng giẫm chân lên cổ tay, khiến hắn không thể cử động được:
“Đừng đừng đừng!”
Thời điểm lưỡi đao sắc bén kia rạch qua da tay đối phương, Lý Hỏa Vượng liền dừng lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt Nguyên Hòa Bình hỏi từng chữ:
“Nói. Rốt cuộc các ngươi là ai!? Thân phận của các ngươi là gì! Mục đích của các ngươi là gì!”
“Ta...ta không biết!”
Nguyên Hòa Bình vô tội nói.
“Mấy người chúng ta vất vả lắm mới hợp tác chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần, thừa dịp ban đêm không có người định ra ngoài nhặt đồ ăn.”
“Đánh rắm! Ngươi tưởng ta sẽ tin lời nói dối này sao? Vậy sao ngươi lại chạy khi thấy ta!”
Nguyên Hòa Bình khóc không ra nước mắt nói:
“Ngươi...ngươi cầm dao phay chạy đuổi theo sau như bệnh tâm thần vậy, ai mà không chạy chứ!”
Đúng lúc này, Tiền Phúc bỗng nhiên lao đến, hung tợn nhìn chằm chằm hắn:
“Ngươi đừng có nói dối! Chúng ta sớm đã nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi rồi! Ngươi chính là người ngoài hành tinh chòm sao Sư Tử! Các ngươi đến trái đất là muốn chiếm trái đất cho riêng mình đúng không? Chúng ta sớm đã nhìn thấu các ngươi rồi!”
Nghe vậy, Nguyên Hòa Bình hơi sửng sốt một chút. Hắn nhìn Tiền Phúc sau đó lại nhìn về phía Lý Hỏa Vượng, rồi vội vàng gật đầu liên tục:
“Đúng đúng đúng! Ta chính là người ngoài hành tinh chòm sao Sư Tử! Lần này chúng ta tới đây là muốn chiếm lấy trái đất cho riêng mình!”
Nghe vậy, nét mặt Lý Hỏa Vượng chợt co rút, tay cầm dao của hắn bắt đầu hạ xuống thấp, đầu ngón tay của Nguyên Hòa Bình bắt đầu rướm máu:
“Rốt cuộc ngươi có nói hay không!”
“Ngươi muốn ta nói cái gì!”
Nguyên Hòa Bình nhìn như sắp khóc.
“Tại sao ngươi lại đi theo ta! Tại sao ngươi lại bỏ kim tiêm vào trong thức ăn của ta! Đừng có nói với ta là ngươi không làm những chuyện này!!!”
“Được! Được được được!! Ngươi nói đúng, là ta bỏ kim tiêm vào trong thức ăn của ngươi, là ta tất cả đều là ta!”
“Tại sao? Mục đích của các ngươi là gì!! Tại sao các ngươi muốn theo dõi ta!”
“Bởi vì...bởi vì...”
Nguyên Hòa Bình đầu đầy mồ hôi, vắt hết óc suy nghĩ lý do.