Lý Hỏa Vượng nắm chặt con dao phay trong tay, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo kính ở phía xa.
Mặc dù mình và hắn chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng Lý Hỏa Vượng có thể lập tức nhận ra tên này chính là bệnh nhân tâm thần cùng một nhóm với mình lúc còn ở bệnh viện Khang Ninh. Nếu như Lý Hỏa Vượng nhớ không lầm thì người này tên là Nguyên Hòa Bình.
“Là ngươi sao? Hóa ra ngươi là người của họ!”
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển xách con dao tiến lên phía trước một bước.
Nhìn con dao phay sáng loáng trong tay Lý Hỏa Vượng cùng với họng súng đen ngòm Thanh Vượng Lai cầm trong tay, Nguyên Hòa Bình khó khăn nuốt một ngụmg nước miếng:
“Đừng…đừng căng thẳng, giết người phải đền mạng đó, chúng ta chưa làm gì cả!”
Thanh Vượng Lai bước tới bên người Lý Hỏa Vượng, ấn tay cầm dao của hắn xuống:
“Người cũng đã chặn lại rồi, không cần phải dùng dao đâu.”
Đúng lúc này, Tiền Phúc và Trần Hồng Du ở phía sau cầm một sợi dây nhảy dây bước tới trực tiếp trói tay hai người này lại.
Nhìn thấy đối phương bị trói chặt, lúc này Lý Hỏa Vượng mới buông con dao trong tay ra. Kẻ địch đã bị khống chế, lúc này lực chú ý của hắn lập tức bị một món đồ khác hấp dẫn.
“Súng của ngươi ở đâu vậy?!”
Lý Hỏa Vượng nhìn về phía Thanh Vượng Lai hỏi, so với dao thì thứ này khó dùng hơn nhiều.
Năng lượng lớn như vậy sao, Lý Hỏa Vượng bắt đầu nghi ngờ thân phận của đối phương.
Thanh Vượng Lai cười cười, cầm khẩu súng chĩa vào đầu Ngũ Kỳ. Trong lúc tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng lại thì lạch cạch một tiếng, Thanh Vượng Lai trực tiếp bóp cò súng.
Ngọn lửa nhỏ màu đỏ tỏa ra từ họng súng, khẽ đung đưa trái phải.
Ngũ Kỳ rút một điếu thuốc lá từ trong túi áo ra, trực tiếp mượn lửa của Thanh Vượng Lai rít một hơi.
“Súng giả hả?”
“Đương nhiên là súng giả rồi. Hiện giờ là xã hội pháp trị, làm sao ta lại có thứ đồ nguy hiểm như súng này chứ. Săn sale 11/11 trên Taobao đó.”
Thanh Vượng Lai thả cò súng, lần nữa nhét vào trong túi quần của mình.
“A a a!!”
Từ bên ngoài ngõ hẻm vang lên tiếng hét chói tai, âm thanh quen thuộc kia khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng rơi lộp bộp:
“Không xong rồi! Là giọng của Dương Na!!”
Lý Hỏa Vượng lập tức xoay người xông ra bên ngoài. Trong đầu hắn nhanh chóng lóe lên số lượng người vừa nãy, vừa nãy có bốn người! Phía bên mình đuổi theo hai tên! Triệu Lôi đang đuổi theo một tên, còn có một tên núp trong bóng tối đánh lén!
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng tình huống vô cùng nguy hiểm nhưng lúc hắn xông đến bên người Dương Na liền lập tức ngây ngẩn cả người. Đúng là Dương Na đang la hét nhưng nàng vừa la hét vừa giơ súng điện trong tay ấn chặt lên ngực một lão già.
Đối phương bị điện giật run rẩy sùi bọt mép, dường như Dương Na không có ý buông lỏng tay ra.
“Na Na, được rồi, nhanh buông tay ra đi, ngươi mà cứ như vậy là hắn cũng bị ngươi giật điện đến chết đó!”
Lý Hỏa Vượng hô lên mấy tiếng liên tiếp, cuối cùng Dương Na cũng buông lỏng tay ra. Nàng hoảng sợ ném súng điện trong tay xuống đất, nhào vào trong ngực Lý Hỏa Vượng khóc sướt mướt:
“Hu hu hu, Lý Hỏa Vượng, ta...ta sợ quá.”
Lý Hỏa Vượng ôm nàng khẽ an ủi, ánh mắt hắn liếc nhìn khẩu súng điện trên mặt đất:
“Na Na, ngươi lấy thứ này ở đâu vậy?”
Lý Hỏa Vượng vừa kinh ngạc vừa cảm thấy khác lạ trước phản ứng của đối phương.
Dương Na nghẹn ngào trả lời:
“Ta...ta và bạn thân cùng đặt mua ở trên mạng. Chúng ta buổi tối gặp người lạ có chút nguy hiểm, ta...ta mang theo để phòng thân, ta còn mang theo thứ khác.”
Hai tay Lý Hỏa Vượng vươn qua hai bên người nàng, mở túi xách của nàng ra. Ngoại trừ súng điện, nàng còn mang theo bình xịt hơi cay, bút ghi âm cùng với một chiếc điện thoại người già có nút ấn đỏ thẫm phía sau.
Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng lấy điện thoại người già kia ra, giọng nói Dương Na nghẹn ngào giải thích nói:
“Bà nội ta mua loại điện thoại này, chỉ cần ấn vào nút màu đỏ liền tự động báo cảnh sát, cách một cái túi xách cũng có thể ấn được.”
“Sau khi ta tiếp xúc với Thanh Vượng Lai, ngươi vẫn luôn mang theo những thứ này bên người sao?”
Nhìn thấy những thứ đồ mà nàng mang theo, trong lòngg Lý Hỏa Vượng có chút cảm động. Hắn biết đối phương có thể không tin mình nhưng vì an toàn của mình mà nàng vẫn luôn đi theo hắn.
Đúng lúc này, những người khác cũng đuổi tới theo sau. Không chờ họ nói được mấy câu liền nghe thấy tiếng động của một số người phía xa bị tiếng hét chói tai của Dương Na kéo tới.
“Đi mau! Lúc này đã hơn nửa đêm rồi, nếu như bị điện thoại quay lại rồi phát tán lên mạng thì chúng ta có giải quyết thế nào cũng không giải quyết sạch sẽ được đâu!”
Triệu Lôi túm lão già xụi lơ trên mặt đất lên thả vào chỗ ngồi phía sau xe mô tô của mình.
Mắt thấy xung quanh càng ngày càng có nhiều tầm mắt, Lý Hỏa Vượng liền gật đầu, dẫn theo Dương Na còn chưa tỉnh hồn chạy về phía chiếc xe dã ngoại của Ngũ Kỳ.
Xe dã ngoại lách đông lách tây, sau khi nó lần nữa quay trở lại đường bình thường, lúc này mọi người mới thả lỏng.
Thanh Vượng Lai lái xe còn Ngũ Kỳ thì đang trông nom lão già kia, tránh cho hắn chết do lúc nãy bị Dương Na giật điện.
“Không sao, lão già này vẫn ổn, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Ngũ Kỳ vừa trông nom Vương Cương nằm trên giường vừa nói.