Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1103: Triệu Lôi




“Ngũ tỷ, cám ơn vừa rồi ngươi giúp đỡ, Hỏa Vượng mới cầm máu nhanh như vậy, ngươi thật sự rất giỏi.”

Dương Na bước qua, bày tỏ lòng biết ơn với người đang đạp số ly hợp.

“Cái này có là gì đâu, chuyện nhỏ thôi, ban đầu khi ta cấp cứu, gặp tình huống nghiêm trọng hơn không biết gấp mấy lần, phải kéo về từ quỷ môn quan đấy.”

Dương Na nhìn thoáng qua Lý Hỏa Vượng, hỏi tiếp:

“Ngày trước ngũ tỷ làm việc ở bệnh viện sao?”

Vừa nói đến chủ đề này, Ngũ Kỳ lập tức hứng thú:

“Đúng vậy, ngày xưa có một câu, khuyên người học y sẽ bị sét đánh, không sai chút nào.”

“Ngày nào cũng bận sống bận chết, lương không cao, thời gian nghỉ ngơi cũng ít, thật không biết tại sao lúc đầu lại học ngành này, một ngày có mấy người ra đi trước mặt ngươi, thật sự muốn bùng nổ năng lượng tiêu cực.”

Tầm mắt Lý Hỏa Vượng quan sát trang trí trong xe RV, trên tủ lạnh bên trái, dùng nam châm ghim vài bức ảnh du lịch, một tấm nổi bật nhất trong đó là ảnh chụp chung với đại phật Lạc Sơn, trên bức tường bên cạnh có treo một chuỗi phật châu dài lấp lánh.

Chính vào lúc Lý Hỏa Vượng quan sát bố cục trong xe RV, cuộc trò chuyện trước mặt vẫn tiếp tục.

“Sau này có một ngày, ta phát hiện ta bận đến mức sắp hết cả kinh nguyệt, sau đó ta nghĩ đến một vấn đề, con người sống cả đời rốt cuộc là tại sao?”

“Đời người chỉ có mấy chục năm, đến thế giới này chỉ vì mấy tờ giấy màu đỏ kia mà phải mệt sống mệt chết hay sao?”

“Về sau ta đã nghĩ thông suốt, ta đã ngộ ra gì ngươi biết không? Sau này ta phải sống vì chính mình, cái gì vui thì làm cái đó. Nhà xe tiền gì đấy, đều chỉ là cái rắm!”

“Từ đó về sau, cuối cùng ta đã biết cái gì gọi là trong lòng không vướng bận, trời đất rộng rãi. Không có mấy khuôn sáo kia, ta phát hiện thoải mái hơn ngày xưa rất nhiều.”

“Em gái à, sau này ngươi cũng có thể thử xem, thật đấy, sống như vậy mới được coi là sống chứ.”

---

Chiếc RV của Ngũ Kỳ đang lái vào sâu trong Quất Tử Châu, Lý Hỏa Vượng khom lưng thông qua cửa sổ, nhìn tòa nhà đổ nát đen ngòm xung quanh.

Nước đọng dưới đất và cả những vật liệu xây dựng được đặt tùy ý khiến tốc độ của RV chậm lại.

Không biết có phải ảo giác hay không, dường như Lý Hỏa Vượng trông thấy, trong tòa nhà đổ nát kia lóe lên bóng người, nhưng hắn lại không cảm giác được có ai đang nhìn mình.

Qua khoảng năm phút, bánh xe lăn lốc chậm rãi dừng lại.

“Nhìn xem ngươi tìm chỗ rách nát gì kìa, khó lái xe muốn chết, trầy xước sơn xe của ta.”

Ngũ Kỳ bất mãn đẩy cửa xe ở buồng lái ra.

“Ngũ tỷ, xe này của ngươi sang tay mấy lần rồi, còn sơn xe để trầy sao?”

Thanh Vượng Lai vừa xuống xe, trốn sang trái một bước, tránh khỏi bàn chân đang đá đến của Ngũ Kỳ.

Mà sau lưng họ, Lý Hỏa Vượng được Dương Na dìu cũng đang xuống xe.

Sau khi hắn đánh giá những tòa nhà đổ nát trước mặt khoảng vài giây, hỏi Thanh Vượng Lai:

“Lầu mấy?”

Không chờ hắn nói xong, tầng sáu lóe lên luồng sáng từ đèn pin, nhấp nháy về phía bên này.

Lý Hỏa Vượng trông thấy cảnh này, bước đến tòa nhà dang dở trước mặt, đi về phía không có hàng rào.

Chờ khi đến lầu sáu, Lý Hỏa Vượng lại phát hiện chỗ này tối om, không có ánh sáng gì cả.

“Chuyện gì vậy? Vừa rồi chẳng phải nơi này có ánh sáng sao? Chẳng lẽ ta tìm nhầm?”

Lý Hỏa Vượng nghi ngờ vừa chuẩn bị bước đến bên cửa sổ đếm số lầu, gương mặt đàn ông trắng bệch bỗng dưng nhảy ra trước mặt:

“Mau tỉnh lại! Đều là giả thôi!”

Lý Hỏa Vượng nhìn thanh niên trước mặt thoạt nhìn còn nhỏ hơn mình, đầu nhuộm tóc vàng, đặt đèn pin dưới cằm soi gương mặt cố ý giả ma của mình.

Lý Hỏa Vượng cũng coi như kiến thức rộng rãi, thật sự chưa từng thấy đầu lưỡi con ma nào đeo khuyên như thế.

“Chỉ một mình ngươi sao? Tiền Phúc và Trần Hồng Du hẳn đã đến rồi nhỉ?”

Lý Hỏa Vượng hỏi người trước mặt.

“Ta nói rồi mà, ngươi như vậy hoàn toàn không dọa được hắn đâu, ơ? Lý Hỏa Vượng, đầu ngươi sao vậy?”

Trong bóng tối truyền đến giọng nói của Trần Hồng Du.

Rất nhanh, Trần Hồng Du, còn có Tiền Phúc bước ra ngoài, dưới ánh sáng của đèn pin, hai người họ đang chia nhau ăn một gói que cay, đến mức miệng đầy dầu ớt.

“Haha…Hahaha…”

Thanh niên kia cười như bệnh thần kinh, đặt đèn pin xuống đất để làm nguồn sáng, chờ Thanh Vượng Lai và Ngũ Kỳ từ phía sau bước đến, tòa nhà đổ nát lạnh lẽo này bắt đầu có hơi người.

“Vết thương của ngươi là chuyện gì vậy?”

Tiền Phúc nhìn đầu của Lý Hỏa Vượng lên tiếng hỏi.

“Một lời khó nói hết, trên đường đi xảy ra chút chuyện, lát nữa nói sau.”

Lý Hỏa Vượng nói rồi nhìn về phía thanh niên vừa dọa mình ban nãy.

Hắn ăn mặc trang điểm có chút kỳ lạ, một người đàn ông lại đánh phấn mắt đen, trên người cũng mặc quần áo da quái dị, thoạt trông sắc mặt trắng đến độ mất tự nhiên, hẳn đã lâu không phơi nắng.

Có lẽ là do sự dạy dỗ ngày xưa của Tôn Hiểu Cầm, Lý Hỏa Vượng có cảm giác bài xích kỳ lạ với những người ăn vận trang điểm như vậy.

Thanh Vượng Lai khẽ ho một tiếng, giới thiệu thanh niên kia với Lý Hỏa Vượng:

“Đây là Triệu Lôi, làm quen một chút, Triệu Lôi, người này là Lý Hỏa Vượng, là người khi trước ta đã kể với ngươi.”

“Ngươi có thể gọi ta là Steven.” Triệu Lôi sắc mặt tiều tụy bước qua, duỗi tay phải đeo chiếc nhẫn màu đen ra trước mặt Lý Hỏa Vượng.