“Vậy Lý sư huynh, ngươi định giải quyết rắc rối này thế nào chưa?”
“Ầy, ta cũng muốn biết cách giải quyết thế nào, nhưng cách giải quyết không phải chỉ nhìn vào nó mà có thể ra.”
Lý Hỏa Vượng quyết định đi hỏi Quý Tai trước rồi tính.
Bạch Linh Miểu cau mày vuốt cằm, cùng Lý Hỏa Vượng nghĩ cách giải quyết, xung quanh yên tĩnh trầm lắng.
Lý Tuế cũng muốn giúp cha, nhưng thật thật giả giả mà cha mình nói, nàng cũng không hiểu lắm.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng đi đến bên sông, nhìn bản thân dưới, hét tên Quý Tai mà không có hồi đáp, thì nghe thấy Bạch Linh Miểu hỏi mình:
“Lý sư huynh, ngươi còn nhớ người đó lúc trước không? Là người bán đồ ăn sáng đó.”
“Bán đồ ăn sáng? Là ai?”
“Chính là người mập mập, làm bánh bột chiên quẩy đó.”
“Đầu Tử?”
Lý Hỏa Vượng lập tức nghĩ ra người đó là ai, ban đầu người đó vì để đạt được mục tiêu của mình, đã nhằm vào hắn.
“Ban đầu khi hắn ra cổng thành, chẳng phải hắn đã hô với ngươi một câu sao?”
“Tu chân không tu giả, sẽ tẩu hỏa nhập ma.”
“Tu chân không tu giả, sẽ tẩu hỏa nhập ma.”
Hai người đồng thanh nói ra câu này.
“Đúng thế, Lý sư huynh, hắn đã nói thế, tình hình hiện giờ của ngươi chắc cũng coi là tẩu hỏa nhập ma phải không?”
Lý Hỏa Vượng nghe thấy lời này, tỏ vẻ mặt khó coi, nghe ra thì logic không vấn đề, nhưng người nói câu này có vấn đề.
Đầu tử là đứng đầu Tọa Vong Đạo, lời hắn nói liệu có tính toán gì khác không? Cho dù hắn đã chết, nhưng ai nói Tọa Vong Đạo đã chết không thể gạt người.
---
Một giọt nước sốt màu nâu từ từ trượt khỏi chiếc đùi gà béo ngậy, nhỏ xuống hạt cơm trắng ngần.
Nhưng lúc này Tiền Phúc nào còn để ý đến những chuyện đó, mỗi tay cầm một cái, cắn một miếng đùi gà kho, dùng sức kéo ra, hương vị thơm ngon chạm vào đầu lưỡi mùi thơm của thịt tràn ngập khoang miệng khiến vẻ mặt hắn thỏa mãn.
Nhưng hắn vẫn thấy không đủ, ăn trong miệng nhìn trong khay, sợ Trần Hồng Du bên cạnh cướp đi.
Lý Hỏa Vượng đối diện nhìn tướng ăn của họ với vẻ cạn lời, trong lòng hối hận vì đã mời họ đến nhà mình ăn.
“Nào nào nào, ăn nhiều một chút, vẫn còn vẫn còn.”
Tôn Hiểu Cầm mỉm cười bưng một khay đùi gà bước ra khỏi nhà bếp, nàng lại cuốn tóc trên đầu.
“Mẹ, đừng làm nữa, đã nhiều lắm rồi.”
Tôn Hiểu Cầm không nói gì, Dương Na bên cạnh duỗi tay dưới bàn, dùng sức nhéo Lý Hỏa Vượng.
“Ngươi nhéo ta làm gì?”
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn qua, trông thấy ánh mắt Dương Na nhìn mình mang theo vài phần bất mãn.
“Ợ~”
Tiếng ợ dài hơi của Tiền Phúc cắt ngang hai người nhìn nhau.
“Đã ợ rồi, đừng gắng gượng nữa, khoan nói có tiền hay không, đừng ăn hỏng bụng.”
Tiền Phúc cầm hai cái đùi gà từ trong khay ra, cắm vào trong chén cơm, trợn trừng đôi mắt nhìn Lý Hỏa Vượng.
“Ngươi hiểu cái gì! Ta đang đói... ợ!”
Nói xong câu này, hắn nhấc đũa bắt đầu lùa cơm.
Trần Hồng Du bên cạnh không cam lòng yếu thế, cầm một cái đùi gà kho nhét vào miệng dùng sức cắn xé, chờ khi lấy ra, đã là một khúc xương gà sạch sẽ.
So với màn nổ tung mụn bọc ghê tởm khi trước, Lý Hỏa Vượng cảm thấy chiêu này giống dị năng đặc biệt hơn.
Bấy giờ, Tôn Hiểu Cầm không biết đã đến gần bên tai Lý Hỏa Vượng từ khi nào:
“Đứa nhỏ này, ngươi nói chuyện kiểu gì vậy, người đến là khách, họ đến để giúp ngươi, hơn nữa một bao lớn đùi gà đông lạnh trong siêu thị có đáng bao nhiêu tiền đâu, rẻ hơn mấy món kia nhiều.”
Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi không nói gì nữa, cứ thế nhìn hai người trước mặt ăn như hổ đói.
“Ngươi không ăn sao?”
“Không cần cám ơn, nhìn thôi cũng no rồi.”
Lên ba khay một lượt, Lý Hỏa Vượng tận mắt thấy bụng của hai ngươi họ phình lên, thì ra phim hoạt hình xem hồi nhỏ là thật đấy.
Chờ bữa cơm trưa kết thúc, hai người nằm ngửa trên ghế, xoa bụng hài lòng thở dốc.
Nhìn thoáng qua nhà bếp, Lý Hỏa Vượng nghiêng người về trước, nhỏ tiếng hỏi với vẻ kỳ lạ:
“Khoảng thời gian này hai người không ăn cơm à? Sao lại đói thành như vậy?”
“Cơm tối qua đâu thể nào chống đỡ được cho hôm nay, có ngày nào mà không ăn cơm chứ, con người ngươi thật buồn cười.”
Lúc Tiền Phúc nói câu này, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Đến đây.”
Dương Na mang dép lê lạch bạch bước qua.
“Thanh Vượng Lai? Mau vào đây, ơ, hai người sau lưng ngươi là...”
Sau khi Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu nhìn qua, trông thấy Thanh Vượng Lai trên trắng dưới xanh dẫn theo hai người khác bước vào.
Hai người này cũng không nói chuyện với Lý Hỏa Vượng, trực tiếp nhấc một chân hắn lên, cởi thứ đeo trên cổ chân ra.
Chờ sau khi họ đi, Lý Hỏa Vượng nhìn Thanh Vượng Lai.
“Đây là...”
“Mấy kẻ theo dõi trên đường không còn nữa, nhưng bọn hắn sẽ đến hỏi thăm theo định kỳ, còn nữa ngươi không được ra khỏi tỉnh, không được ra khỏi thành phố.”
“Sau này ngươi có thể hoạt động tự do, nhưng vẫn giữ lại một cái trên chân ngươi, nơi đông người nếu có thể không đi tốt nhất đừng đi, miễn kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của họ.”
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc, hắn vội vàng lao đến cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy thím Tề và một số người đang chỉ trỏ về phía mình một lượt, xoay người ra khỏi khu dân cư.
“Thật sự đi rồi? Sao ngươi làm được vậy?”
Lý Hỏa Vượng xoay người lại, ngạc nhiên nhìn Thanh Vượng Lai.
Tuy mới quen biết cái tên này không bao lâu, nhưng đáng tin hơn hai người bệnh tâm thần kia rất nhiều.