Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1098: Tác Dụng Phụ




“Ta hỏi ngươi! Lúc trước ngươi ở trong Thanh Phong Quán...không được! Hỏi vậy không ổn! Nếu nàng ta thực sự được ta tu chân ra, thì chắc chắn nàng ta cũng biết!”

Lý Hỏa Vượng nóng ruột đi đi lại lại trong nước sông, hắn tu chân thành công, nhất thời lại không phân biệt được thật giả, chỉ cần hắn muốn, bất kỳ thứ gì cũng có thể là thật.

“Hahaha…”

Thái Sơn Thạch nhìn cảnh này, bật cười chế nhạo.

“Không hổ là tâm bàn của Quý Tai.”

“Bốp!”

Lý Hỏa Vượng tát một cái qua khiến quai hàm trái của hắn sưng phồng lên.

“Câm miệng! Chốc nữa sẽ đến lượt ngươi khóc!”

“Miểu Miểu, ngươi đừng sốt ruột, chúng ta...chúng ta làm thế này.”

Lý Hỏa Vượng trầm tư một lát rồi nói.

“Bây giờ chúng ta đi về chỗ cũ, trước đó ngươi đến thế nào, thì bây giờ về như vậy.”

Đó là một cách ngu ngốc, nhưng cũng là cách có ích.

Chỉ là trở lại con đường cũ, mà bên đó không có một Bạch Linh Miểu khác, thì đó chính là Bạch Linh Miểu thật, nếu phía sau còn có Bạch Linh Miểu khác, thì nàng là giả.

Bạch Linh Miểu cũng không tỏ ý đồng ý hay không đồng ý với đề nghị này, mà trực tiếp hỏi.

“Lý sư huynh, có thể nói với ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Ngươi...lại phát bệnh rồi phải không?”

Dáng vẻ điên điên khùng khùng hiện giờ của Lý Hỏa Vượng khiến nàng rất lo lắng.

“Ta không...thôi được, có thể.”

Lý Hỏa Vượng không muốn giải thích quá nhiều với Bạch Linh Miểu chưa biết thật hay giả trước mặt.

Hắn cũng không muốn dành quá nhiều tình cảm, nếu quan hệ quá thân thiết, nếu sau này phát hiện Bạch Linh Miểu này là giả, thì rốt cuộc mình phải làm nàng biến mất hay là sống cả đời với hai Bạch Linh Miểu như vậy?

Đúng lúc Lý Hỏa Vượng quay người lấy ra dụng cụ hành hình ép hỏi Thái Sơn Thạch, bỗng nhiên qua bóng ngược dưới nước, nhìn thấy bóng ngược của Bạch Linh Miểu không đúng lắm.

Ban đầu hắn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng khi quan sát kỹ, bóng ngược đó lại bất động, lúc này mặt nước không còn là nước, mà biến thành một mặt gương.

Lý Hỏa Vượng chậm rãi quay người, kinh hãi phát hiện lúc này cơ thể của Bạch Linh Miểu lại lắc qua lắc lại như cái bóng ngâm trong nước!

“Cho nên ngươi là giả?”

Lý Hỏa Vượng vừa nói ra, cơ thể Bạch Linh Miểu bỗng lúc ẩn lúc hiện, đáng dần dần chìm vào hư vô.

“Lý sư huynh, Lý Hỏa Vượng! Rốt cuộc người đang làm gì! Mau cứu ta!”

Thấy cơ thể mình dần biến hóa, Bạch Linh Miểu vội vàng vừa đánh trống, vừa niệm chú Bạch Liên Giáo.

Nhìn cơ thể Bạch Linh Miểu hoàn toàn biến mất, đóa sen giữa đôi lông mày nàng phát ra hào quang dịu nhẹ, ngăn ánh nhìn của Lý Hỏa Vượng.

Hào quang bao trùm ánh nhìn, trong lúc Lý Hỏa Vượng mơ hồ, bỗng cảm thấy thứ gì quen thuộc, đó là Vô Sanh Lão Mẫu.

Cảm giác đó đến rất nhanh đi cũng rất nhanh, nhưng từ chỗ nàng, Lý Hỏa Vượng biết một chuyện vô cùng quan trọng, hắn lập tức nhào đến, ôm chặt Bạch Linh Miểu.

Trước đây đối diện với các loại khó khăn trắc trở và đắn do, hắn chưa từng sợ hãi, nhưng vừa nãy hắn sợ thực sự.

Nếu không phải Vô Sanh Lão Mẫu nhắc nhở, suýt nữa hắn đã tu mất luôn Bạch Linh Miểu rồi!

Với năng lực hiện tại của hắn, đương nhiên có thể tu lại Bạch Linh Miểu về, nhưng Bạch Linh Miểu tu về còn thực sự là Bạch Linh Miểu trước đây không?

Bạch Linh Miểu đưa tay muốn đẩy Lý Hỏa Vượng, lại phát hiện đối phương ôm rất chặt, đẩy thế nào cũng không được.

“Lý Hỏa Vượng, ngươi bị làm sao vậy! Ngươi nói rõ đi! Ngươi phát bệnh rồi phải không? Ngươi phát bệnh thì nói đi!”

Nhìn thấy cảnh này, một đám tín đồ Bạch Liên Giáo cũng không màng đến lời dặn của thánh nữa đại nhân, vội vàng xông đến.

“To gan! Dám vô lễ với thánh nữ!”

Sau khi bình tĩnh lại, Lý Hỏa Vượng buông Bạch Linh Miểu ra, lòng sợ hãi vén khăn đội đầu của nàng.

Hắn đưa tay qua, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Bạch Linh Miểu, lớp vảy và gai nhọn của nàng, và cả những đôi mắt lớn nhỏ đó.

Trải qua lần này, cuối cùng Lý Hỏa Vượng hiểu tính nghiêm trọng của tình trạng của mình, hắn biết, không thể mặc kệ không quản tác dụng phụ của tu chân đại thành nữa.

Nếu không giải quyết được rắc rối này, không nói những người mà mình vô cớ tu chân ra sẽ quấy nhiễu thần thức của mình, chỉ riêng bất kỳ người nào bên cạnh mình cũng có khả năng bị mình coi là giả làm biến mất, đây đúng là một nguy hiểm lớn.

Tuy Bạch Linh Miểu có Vô Sanh Lão Mẫu bảo vệ, có thể chống lại tu chân của mình, nhưng lần sau chẳng may là người khác thì sao? Chẳng may là Tuế Tuế thì sao?

Lý Hỏa Vượng nghĩ đến khi tu luyện trong rừng cây trước đây, đã xuất hiện mấy Tuế Tuế giả, trong lòng lập tức thắt chặt.

“Rốt cuộc là làm sao? Khoảng thời gian ta rời đi, rốt cuộc ngươi đã trải qua những gì? Ngươi mau nói đi!”

Nghe thấy Bạch Linh Miểu dồn hỏi, Lý Hỏa Vượng tạm thời không phân được thật giả bèn thủ thỉ hết với nàng.

Nửa canh giờ sau, bên lửa trại, Lý Hỏa Vượng mặc đạo bào màu đỏ của Bạch Linh Miểu đưa cho.

“Sự việc là như vậy, ta không có bệnh, chỉ là tu chân đại thành thôi, ta biết bất kỳ thu hoạch gì đều phải trả giá, nhưng ta không ngờ cái giá phải trả lớn như vậy.”

Hơn nữa rắc rối này, e rằng sẽ không ngừng tăng lên theo năng lực tu chân của mình, bây giờ đã nguy hiểm như vậy, sau này sẽ xảy ra chuyện gì, mình cũng không dám nghĩ.

Bạch Linh Miểu ngồi bên cạnh gật đầu, cuối cùng hiểu hành động kỳ lạ của Lý sư huynh trước đó rốt cuộc là thế nào.