Bành Long Đằng lao vào trong đống đổ nát, không biết có phải là để trút giận hay không mà khi đối mặt với tất cả những ngôi nhà bên trong, nàng không trốn tránh chút nào mà cứ thế dựa vào cơ thể to lớn của mình, dễ như trở bàn tay đυ.ng nát toàn bộ tường và phòng ốc bên trong.
Mà ngay khi Bành Long Đằng thu hút sự chú ý ở phía trước, lúc này Lý Hỏa Vượng đã đi vòng ra phía sau hậu viện.
Vì tránh bị người khác phát hiện, lần này Lý Hỏa Vượng thậm chí không để lộ thân thể mà trực tiếp khiến cơ thể chui vào trong đất.
Một thanh kiếm từ trong tường chui ra ngoài đâm xuyên qua cơ thể của lính gác ngầm đang thiết quân luật.
Không thể không nói sau khi đột phá, Lý Hỏa Vượng nhận thấy hắn có thể sử dụng Tiên Thiên Nhất Khí trong cơ thể mình thành thạo hơn, muốn sử dụng thế nào cũng được.
Hắn cứ như vậy mà thần không biết quỷ không hay dọn dẹp sạch tất cả các lính gác ngầm sau đó mới chậm rãi đi vào trong nhà.
Hắn đã nhìn thấy người mà mình đang tìm. Mấy vị quan viên tóc bạc trắng đeo vải đen trên bả vai chuẩn bị nhìn bàn cát trước mặt, không ngừng điều động Binh Gia.
“Đây là?”
Trong lòng Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ.
Lý Hỏa Vượng cũng không trực tiếp động thủ mà chỉ là lẳng lặng nhìn trên mặt đất, dùng ngón tay phải nhéo nhéo hai bên thái dương.
Đột nhiên, toàn bộ mặt đất trong nháy mắt trở nên mềm nhũn, toàn bộ mọi thứ trong phòng trực tiếp chìm vào trong đất, không chừa lại thứ gì, tất cả đều bị chôn sống.
Căn phòng vừa nãy còn vô cùng náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh.
"Chỉ như vậy? Cứ như vậy là xong rồi?"
Trong lúc nhất thời Lý Hỏa Vượng có chút mất tập trung, mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Cứ như vậy là xong rồi? Cả trái tim của toàn bộ thành trì cứ như vậy mà bị mình diệt gọn rồi ư?
Lý Hỏa Vượng còn cho rằng bên kia đang đặt bẫy, nhưng khi hắn nghe thấy tình hình bên kia cổng thành thực sự rối tung lên, lúc này hắn mới hiểu bản thân của bây giờ sớm đã khác xa nhiều rồi.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị chui ra khỏi mặt đất, hắn cảm thấy ai đó đang giẫm lên trên đỉnh máy:
"Hắc Hắc! Người cũng đã bị giết rồi, không trò chuyện lát rồi đi sao?”
Mặt đất lập tức nứt ra, ba thanh kiếm của Lý Hỏa Vượng trực tiếp xuyên qua sàn chui ra khỏi đất.
Nhưng điều khiến nội tâm Lý Hỏa Vượng chìm xuống là cả ba thanh kiếm đều không dính máu.
Hắn nhìn quanh bốn phía nhưng lại không thấy có người nào ở đó cả.
“Cẩn thận, đừng tìm nữa, bản tôn ở chỗ này!”
Lý Hỏa Vượng nhìn về phía phát ra tiếng động, không lâu sau hắn đã tìm ra nguồn gốc của âm thanh chính là môn thần ở phía trên cửa.
Cũng giống như các vị thần cửa dán vào ngày Tết thông thường, hai vị môn thần đều để ngực trần, để râu hùm râu cọp, mặc áo giáp cầm giáo, đeo kiếm hình vòng cung, trên đầu mọc sừng, tay cầm kiếm gỗ đào.
Điểm khác biệt duy nhất là trên vai của vị môn thần này cũng được vẽ một miếng vải đen tương tự.
Hiển nhiên, ở Tứ Tề, cho dù là môn thần thì bây giờ cũng thuộc dưới sự quản lý của Vu Nhi Thần.
"Ngươi có thể gọi bản tôn là Thần Đồ, hôm nay ta tới đây là vì để chiêu hàng ngươi."
Môn thần dán trên cửa trợn to hai mắt nói với Lý Hỏa Vượng.
"Chiêu hàng? Pháp Giáo muốn chiêu hàng ta?"
Suýt chút nữa Lý Hỏa Vượng đã cho là mình nghe nhầm.
"Đúng vậy, dù ngươi đã phá hư nhiều chuyện tốt của Đại Tề như vậy, nhưng quốc sư lại cho rằng ngươi là người thức thời.”
“Hừ.”
Suýt chút nữa Lý Hỏa Vượng đã bật cười thành tiếng:
"Các ngươi đã giết quá nhiều người, làm nhiều chuyện tán tận lương tâm như vậy, cuối cùng các ngươi lại còn muốn chiêu hàng ta?”
"Ngươi có người nhà nào chết trong trận đại nạn này không? Chỉ cần ngươi có thể chiêu hàng, quốc sư có thể lập tức khiến họ sống lại."
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Các ngươi có thể làm được những việc mà ngay cả Ti Mệnh cũng không làm được?!"
Lý Hỏa Vượng không chút do dự lao tới, đâm kiếm vào cửa.
"Ti Mệnh ở nơi này làm không được, Ti Mệnh ở nơi khác cũng chưa hẳn là không làm được, lần này chúng ta thành tâm khuyên các ngươi đầu hàng."
Lý Hỏa Vượng nghe vậy thì cau mày, rút thanh kiếm ra nhìn về phía môn thần trên cửa:
"Ngươi nói cái gì?"
Lý Hỏa Vượng ngược lại cũng không vội ra tay, đối phương tựa hồ biết chuyện gì mà hắn không biết, hắn muốn xem xem có thể moi ra một ít thông tin từ trong miệng đối phương hay không.
"Ti Mệnh phụ trách đại đạo thiên hạ, theo lý mà nói thì đều là thần tiên, nhưng Đại Đạo Ngũ Thập không phải là vạn năng, dù sao thì việc chết đi sống lại cũng là đi ngược lại với thiên đạo.”
"Họ không làm được mà Vu Nhi Thần có thể làm được? Không phải hắn cũng quản lý thiên đạo sao?"
Lý Hỏa Vượng giả vờ không tin, dụ đối phương nói tiếp.
"Vu Nhi Thần có thể làm được, bởi vì hắn phụ trách một thiên đạo khác. Thiên đạo của Đại Na không làm được nhưng mà thiên đạo của nơi khác thì có thể.”
“Nơi...nơi khác?”
Lý Hỏa Vượng lúc này có chút mơ hồ, nếu nói Đại Na chỉ là thế giới để sống vậy thì nơi khác trong miệng hắn là nơi nào.
"Xem ra ngươi thật sự không biết cái gì cả, nhìn xem, chuyện này mà Huyễn Tẫn cũng không nói cho ngươi biết, hắn vẫn luôn phòng bị ngươi.”
Môn thần nói xong lời này, nói tiếp:
"Kỳ thực, ngươi cho rằng ngươi biết rất nhiều, kể cả những chuyện về Bạch Ngọc Kinh và Ti Mệnh mà người bình thường khó có thể biết được, nhưng còn có rất nhiều chuyện mà ngươi không biết."
“Thiên đạo của Đại Na sống chết rõ ràng, không thể đi quá giới hạn, nhưng điều này không xảy ra ở những nơi khác. Ở những nơi khác, người âm có thể sống lại, vì vậy sự phân chia giữa hai giới âm dương không quá rõ ràng.”