Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1090: Chém




Ngay khi Lý Hỏa Vượng cầm lấy hồ lô nước, ngẩng đầu nhét vào miệng, nuốt lương khô xuống bụng, hắn đột nhiên nhìn thấy chân trời phía bên trái hiện lên ráng đỏ nhàn nhạt, cùng với khói báo động màu đen cuồn cuộn.

“Ta nhớ đằng kia là…”

Lý Hỏa Vượng nói, ngón trỏ tay phải của hắn cắm vào tấm gương bên trái.

Chẳng mấy chốc hắn đã biết chuyện gì đã xảy ra ở đó. Thành trì dễ thủ khó công của Pháp Giáo đang được quân đội canh giữ.

Nơi đó là khu trọng yếu quân sự nên không thể đi vòng qua được mà nhất định phải dùng vũ lực công kích, nếu tùy tiện đi vòng qua thì sợ là ngay cả quân lương cũng không vận chuyển qua được.

Sau khi Lý Hỏa Vượng rút ngón tay lại, hắn lập tức dẫn theo Lý Tuế lao về phía bên kia.

Đi qua một khu rừng, trước mặt Lý Hỏa Vượng xuất hiện một chiến trường vô cùng khốc liệt. Trên tường thành là từng thùng kim trấp nóng hổi bốc hơi nghi ngút đang đổ xuống dưới. Một số Binh Gia to lớn trực tiếp bị thiêu cháy khiến cho da thịt bong tróc, nhảy cẫng lên.

Có một số người đã nhảy vào trong thành, cả trong ngoài thành trở nên hỗn loạn, tiếng chém giết cứ vang lên không ngừng.

Lý Hỏa Vượng không vội vàng tiếp cận bên kia mà đi vòng qua một vòng quanh bốn bức tường thành trước.

Khi thấy rằng bức tường thành trống ở phía đông có một điểm yếu, Lý Hỏa Vượng lập tức sai vị cơ thể vào dưới dất, ẩn thân rồi mò mẫm đi qua bên kia.

Khi đến rìa tường thành, Lý Hỏa Vượng không trèo qua tường mà dùng tay đè lên vách tường.

Khi hắn nhắm mắt lại đưa tay về phía trước, cả người hắn trực tiếp chen vào trong tường thành.

Khi cơ thể của Lý Hỏa Vượng đi ra từ một bên khác, hắn quay đầu lại nhìn bức tường thành phía sau lưng đã trở lại trạng thái ban đầu, không có bất kỳ thay đổi nào.

“Đi thôi!”

Một cái xúc tu từ trên người Lý Hỏa Vượng phóng ra, trực tiếp móc vào mái hiên nhà, kéo Lý Hỏa Vượng lên.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng vừa mới đứng vững, hắn đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra nơi đáng lẽ phải là miếu Thành Hoàng đã biến mất, mà thay vào đó là một bức tượng thần khổng lồ tọa lạc ở trung tâm thành phố.

Pho tượng toàn thân đen nhánh kia tay trái để ngang bụng bấm ấn Kim Cang, tay phải ôm bình ngọc trên ngực, tuy rằng vẻ mặt hiền lành tốt bụng, nhưng Lý Hỏa Vượng có nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Mặc kệ thứ này là gì, nó chắc chắn không phải là Vu Nhi Thần. Vu Nhi Thần trong bóng tối kia chắc chắn cũng không phải là do bọn họ dùng bùn và tre để xây dựng nên.

"Có phải Vu Nhi Thần đã trực tiếp thay đổi thân phận của mình để khiến nhiều bách tình nhầm lẫn hơn không?"

Nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng. Nếu như thật sự dùng thân phận thật sự của Vu Nhi Thần thì sợ là số người gia nhập vào Pháp Giáo sẽ giảm bớt một nửa.

"Cộc cộc cộc" hai chân Lý Hỏa Vượng bước đi nhanh nhẹn trên mái ngói, hắn dễ dàng tìm thấy thứ muốn tìm vì chỉ có cổng của nha môn mới đủ tư cách để đặt sư tử đá và xương đá.

“Soạt!”

Một mũi thương đột nhiên xuyên qua gạch ngói, đâm vào lòng bàn chân của Lý Hỏa Vượng:

"Có mai phục ư? Bị phát hiện rồi sao!"

Ngay khi Lý Hỏa Vượng chuẩn bị ra tay, ngọn thương lại đánh tới.

Rầm rầm rầm, mảnh ngói bể vỡ khắp sàn, Lý Hỏa Vượng trực tiếp chui vào trong phòng qua lỗ thủng kia.

Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy một người đàn ông trông giống như đang đi cà kheo, xách theo hai đầu thương.

Người đàn ông ủ rũ nhìn chằm chằm vào chân của Lý Hỏa Vượng, đắc ý nói:

"Hahaha, chỉ dựa vào cái chân què kia của ngươi mà cũng dám đột kích bản doanh ư? Trên đầu thương có bôi...”

Hắn còn chưa nói xong, thân thể của Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt ngắn lại một trượng, kiếm tử Tuệ trong tay Lý Hỏa Vượng trực tiếp đâm vào cổ đối phương.

"Ta mặc kệ ngươi bôi cái gì! Ta cắt cổ của ngươi trước!"

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lý Hỏa Vượng đã biết sử dụng năng lực Tâm Tố của mình, mặc kệ hắn bôi cái gì, chỉ cần hắn không nghe thấy, thì sẽ coi như là không bôi cái gì cả!

Dưới ánh mắt khó tin của người nọ, Lý Hỏa Vượng giật cổ tay một phát, máu tươi bắn tung tóe đầy trời. Lý Hỏa Vượng lập tức xoay người, dứt khoát nhảy ra khỏi phòng, không thèm quay đầu lại.

---

Đối mặt với một người bị chặt đầu, rõ ràng Pháp Giáo đã sớm có phòng bị.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng vừa đi ra khỏi nhà, ba bóng đen liền lao về phía Lý Hỏa Vượng.

"Đoàng!"

Một âm thanh trầm thấp vang lên, họ trực tiếp đâm vào khôi giáp cứng rắng của Bành Long Đằng.

Thân hình cao lớn của Bành Long Đằng chậm rãi cúi đầu, dưới cái nhìn soi mói của Lý Hỏa Vượng, đầu của Bành Long Đằng dài ra, không biết từ lúc nào có một cây trường kích to lớn nặng nề xuất hiện trong tay nàng.

"Chết ngộp ta rồi! giết đi!!!"

Trên khuôn mặt vẽ hình xăm trung thành với đất nước của Bành Long Đằng nở một nụ cười khát máu, nàng giống như ác hổ lao về hướng Vu Thần.

Khi lấy lại được vũ khí, nàng giống như là hổ mọc thêm cánh, những người đang mai phục trong bóng tối của Pháp Giáo căn bản không thể đến gần nàng.

"Cho ta một con ngựa!!"

Bành Long Đằng đang cưỡi chiến mã giống như một tảng đá lớn hung hãn lao thẳng vào cổng nha môn.

Ầm vang lên một tiếng lớn, toàn bộ cánh cổng ngay cả tấm biển mái hiên, thậm chí cả người đứng phía sau cánh cổng đều đâm cho nát bét.