Nghe thấy âm thanh nghẹn ngào trong đầu, Nhị Thần bực bội lên tiếng:
“Có cách sao ngươi không nói sớm!”
“Nhưng cách này cần chúng ta chịu chết.”
“Thế thì có ích gì! Ngươi nói cũng như không!”
“Nhưng ít ra như thế, Lý sư huynh và Tuế Tuế có thể sống tiếp, không phải sao? Ta không muốn họ chết.”
“…Được!”
Đau, nỗi đau đớn vô tận kéo Nhị Thần khỏi suy nghĩ ban nãy.
Bị tà tông bao vây nàng cảm giác tà tông tùy ý ngang ngược xé tóc mình, rút móng tay mình, móc mắt mình, điên cuồng cắn xé cơ thể mình.
Hối hận sao? Nhị Thần không thấy vậy, nếu đã làm chuyện gì, bất kể phải trả giá ra sao, nàng tuyệt đối không hối hận, chỉ là nàng có chút không cam lòng.
“Miểu Miểu!”
Khi nghe thấy bên ngoài tầng tầng lớp lớp tà tông, truyền đến tiếng gọi mơ hồ của Lý Hỏa Vượng.
“Kêu cái rắm! Mau thượng khương đăng giai thoát ra ngoài đi! Nếu ngay cả cái chết của lão nương cũng không giúp ngươi đăng giai được, vậy thì Lý Hỏa Vượng, ngươi thật sự đáng chết!”
Nhị Thần bỗng há to miệng, hung ác cắn lên mặt một tên tà tông, răng nhọn sắc bén cắm vào, trực tiếp gặm đầu đối phương xuống.
Mà Bạch Linh Miểu bên cạnh đôi mắt trống rỗng chảy huyết lệ, cảm giác cơ thể của mình rời đi từng chút một, không biết tại sao, nỗi đau kia khiến lòng nàng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn một cách kỳ lạ.
Mà Lý Hỏa Vượng lúc này đã xông vào đám tà tông, hắn không màng đến tà tông gặm cắn xung quanh mình, điên cuồng tìm kiếm, tìm kiếm Bạch Linh Miểu.
Nhưng sau khi hắn tìm một lượt, kết quả chỉ thấy hai tròng mắt của Bạch Linh Miểu, và một nửa bên cơ thể bị tàn phá, hắn gầm lên như xé tim xé phổi.
Từ Thanh Phong Quan ra ngoài, tất cả những gì trải qua suốt đoạn đường đó hiện lên trong đầu Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng thật sự cảm giác được cái gì gọi là lòng đau như cắt.
Bạch Linh Miểu chết rồi, cô nương mà hắn từng thề phải đưa nàng về nhà, lấy nàng đã chết rồi.
Cho dù đến cuối cùng, nàng vẫn xem tính mạng hắn quan trọng hơn bản thân mình!
Đại thiên lục trải dưới đất, Lý Hỏa Vượng biểu cảm sụp đổ đôi tay run rẩy, nghiến răng vang ken két.
Rất nhiều côn trùng bọc lấy thịt vụn phun ra ngoài.
“Aaaa!”
Lý Hỏa Vượng nhấc chùy dài mang theo thịt vụn của mình lên, đột ngột cắm vào trong ống trúc đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị trước mặt.
“Keng keng~!”
Ánh lửa màu đen tà dị bắn tung tóe.
Cùng lúc này, mười mấy xúc tu quấn chặt đủ loại hình cụ, đồng thời cắm vào rồi lại rút ra khỏi cơ thể Lý Hỏa Vượng.
Máu thịt và côn trùng cùng lúc văng ra không trung.
Khi nội tâm và cơ thể đều rơi vào nỗi đau cực độ, Lý Hỏa Vượng cảm giác cơ thể mình truyền đến tầm nhìn quen thuộc.
Ngũ quan Lý Hỏa Vượng bắt đầu trộn lẫn vào nhau, cơ thể hắn đột nhiên như vảy cá nứt ra từng mảng, ngay sau đó run lên với tần số cao như cánh trùng.
Khi tình huống chưa từng xuất hiện trong quá khứ xảy ra, cuối cùng Lý Hỏa Vượng lại lần nữa cảm giác Tam Hủy ở nơi cực sâu cực cao trong không trung, trông thấy cơ thể hắn truyền đến hơi thở mê người.
Dưới hơi thở của Tam Hủy, bất kể là nỗi đau tinh thần hay thể xác của Lý Hỏa Vượng cũng bắt đầu dần dần thay đổi, hình thành một loại vật chất khác.
Ngay sau đó, nỗi đau đớn cực kì khủng khiếp lan tràn khắp người Lý Hỏa Vượng, lây nhiễm tất cả mọi thứ xung quanh.
Bất kể là côn trùng hay tà tông, hoặc những người may mắn sống sót khác đều xôn xao ngã xuống đất, đau đớn tuyệt vọng vặn vẹo, phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.
Mà giờ phút này vách tường bên cạnh như sống lại, nứt ra từng gương mặt vặn vẹo gào to khóc lớn.
Tiếp đó cả mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển, từ bốn phương tám hướng truyền đến âm thanh trầm thấp, đó là tiếng của địa long, nó cũng cảm nhận được đau đớn cực điểm.
“Aaa!”
Lý Hỏa Vượng suy sụp đứng lên, cơ thể khuỵu xuống gào thét xé tim xé phổi với tầm mắt phóng tới kia, hai tay cắm thẳng xuống đất.
Đầu Lý Hỏa Vượng càng lúc càng lớn, bùm! Một cái đầu của hắn trực tiếp nổ tung, ngay sau đó đến cái thứ hai.
Khi cái đầu thứ ba ở giữa cũng sắp đến cực hạn, cuối cùng khi Lý Hỏa Vượng bẻ ra, mặt đất bỗng nứt toạc, bọn hắn nương theo khe nứt rơi ra ngoài.
Tốc độ rớt xuống rất nhanh, nhanh chóng truyền đến tiếng gió, Lý Hỏa Vượng trông thấy bên ngoài dưới cơ thể mình, là trời đêm sâu thẳm.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, họ trong bụng địa long chẳng biết mình lộn ngược từ lúc nào.
Lý Hỏa Vượng và những người khác đều không giảm tốc độ, vẫn dùng tốc độ nhanh nhất rơi vào mảng trời đen kia.
Lý Hỏa Vượng nghe thấy âm thanh của Tam Hủy từ bên trong, đồng thời cũng nghe thấy thứ khác, tiếng hạc kêu quỷ dị.
---
Không, đó không phải tiếng hạc kêu! Khi ngũ quan của Lý Hỏa Vượng dung hợp thành một thể, dùng cơ quan cảm giác hoàn toàn mới lần nữa cảm nhận tiếng hạc kêu trong không gian sâu thẳm, lúc cảm nhận được nội dung phức tạp ẩn chứa trong tiếng hạc kêu kia, cuối cùng hắn đã hiểu đó là gì.
Đó không phải âm thanh, là một tay của Vu Nhi Thần! Hoặc là nhánh cây của Vu Nhi Thần! Vu Nhi Thần vô thần vô hình vô sắc vô vọng vô địch, khi hắn nghe thấy tiếng hạc kêu, Vu Nhi Thần đã chạm vào hắn!
Tiếng hạc kêu lại lần nữa ập đến, Lý Hỏa Vượng cảm giác đối phương lấy đi cổ họng của mình! Lấy đi giọng nói của mình!