Tất cả mọi người làm ngơ ảo ảnh tiếp tục tiến về trước, nhưng họ vừa đi được khoảng nửa chén trà đã đồng loạt dừng lại, vách dạ dày giống hệt như trước xuất hiện trước mặt nhóm người Lý Hỏa Vượng, họ vẫn ở bên trong.
“Làm sao có thể!”
Lý Hỏa Vượng móc mắt bên trái của mình xuống, dùng sức ném hai khối đá phát sáng lên trời.
Khi trông thấy đỉnh đầu, Lý Hỏa Vượng mới hiểu ra, ngay từ đầu họ chưa hề bước ra, chỉ là một cái dạ dày khác của địa long mà thôi!
“Hahahaha~~Ngốc rồi nhỉ~”
Đầu Tử lại lần nữa xuất hiện, dùng tay chỉ Lý Hỏa Vượng mặc sức cười mỉa mai.
“Đây chính là…đây chính là năng lực của dạ dày sao?! Địa long kia rốt cuộc là thứ gì!”
Nhìn ảo giác ở phía xa, Lý Hỏa Vượng không cam lòng nhanh chóng suy nghĩ làm sao để thoát thân.
“Cha…đau, trùng càng lúc càng nhiều…con sắp không chống đỡ nổi rồi…”
Đủ loại côn trùng xanh thẫm bắt đầu không ngừng bò ra trong cơ thể Lý Hỏa Vượng, liên tục mang theo máu thịt của hắn.
Khi những thứ tà ác kia ùn ùn kéo về phía họ, tất cả mọi người hoàn toàn tuyệt vọng, họ biết lần này sợ là xong đời rồi.
“Lão phu…lão phu không cam tâm! Lão phu không cam tâm!!”
Một ông lão cầm khăn chiêu hồn ngã ngửa trong tuyệt vọng, khoảnh khắc khi cơ thể hắn tiếp xúc mặt đất, cả người tan thành từng mảnh ngay lập tức, trùng màu xanh lục bay ra khắp nơi.
Lý Hỏa Vượng muốn kêu gọi những người khác tiếp tục phá vách dạ dày, nhưng dưới sự tấn công của côn trùng, tà tông và ảo giác, hoàn toàn không thể làm được.
Côn trùng trong cơ thể mọi người càng lúc càng nhiều, ảo giác trông thấy cũng càng ngày càng nhiều, tà tông trước mặt cũng ngày một nhiều hơn.
Lý Hỏa Vượng không cam lòng, hắn dùng hết vốn liếng vùng vẫy, hắn không cam tâm dẫn theo Miểu Miểu và Lý Tuế chết ở đây! Nhất định sẽ có cách!
Tình huống xung quanh càng ngày càng tệ, người chết càng lúc càng nhiều, đã đến bờ sụp đổ.
Hơn nữa Bạch Linh Miểu lại đứng yên tại chỗ, nghe người nhà trong ảo giác của mình nói những lời vô cùng độc ác.
“Món hàng lỗ vốn! Hắn là kẻ thù giết cha của ngươi! Sao ngươi không báo thù! Ngươi có còn là người không?”
“Niếp Niếp, nương nhìn lầm ngươi rồi, sao ngươi có thể là người như vậy? Tâm can ngươi đen hết rồi sao?”
“Tỷ, ngươi là *** sao?”
Bạch Linh Miểu bật khóc, nàng đứng đó khóc, nhìn Lý Hỏa Vượng liều mạng vùng vẫy, lúc này Lý Hỏa Vượng đã là nỏ mạnh hết đà, hơn một nửa cơ thể biến thành côn trùng.
“Lý sư huynh, dùng thượng khương đăng giai có thể thoát nguy.”
Bạch Linh Miểu chỉ ống trúc đỏ trong tay Lý tú tài.
“Ta cũng muốn! Nhưng không làm được!”
Lý Hỏa Vượng phẫn nộ gào lên, tất nhiên hắn biết dùng thượng khương đăng giai có thể phá giải tình hình này, nhưng vấn đề là lúc này hắn biết đi đâu tìm nội tâm đau đớn đến cực điểm đây!
Bạch Linh Miểu mím môi, khẽ lắc đầu, sau đó nở nụ cười ấm áp:
“Không sao đâu, Lý sư huynh, ta giúp ngươi.”
Dứt lời Bạch Linh Miểu trực tiếp xoay người, ném mảnh da người trong tay cho một vị tín đồ Bạch Liên, giang hai tay không chút do dự nhảy vào tà tông.
---
Khi nhóm người Bạch gia xuất hiện không lâu, Nhị Thần lập tức cảm giác cảm xúc không ổn định nửa thân trên một người khác của mình.
“Những thứ này đều là giả! Đều là ảo ảnh! Chúng ta vẫn còn trong bụng địa long! Là ảo giác do nơi này gây ra!”
Nhị Thần vừa cảm nhận tình cảm giống hệt đối phương, vừa điên cuồng khuyên nhủ trong đầu.
“Đừng nghi ngờ Vô Sinh Lão Mẫu! Ngươi quên rồi sao? Vô Sinh Lão Mẫuphổ độ chúng sinh! Trở về quê hương chân không! Cả nhà ngươi đều ở đó! Rất tốt, mấy thứ này đều là ảo ảnh! Đều là giả!”
Nhị Thần nói xong, nghe thấy giọng nói bi thương của Bạch Linh Miểu vang vọng bên tai mình.
“Ta biết, ta biết! Ta biết họ đều là giả, ta chỉ là…”
Ngay sau đó Nhị Thần cảm giác tình cảm bi thương cực độ của đối phương lại lần nữa ập đến như dời núi lấp biển.
“Cho dù trở thành thánh nữ Bạch Liên! Ngươi vẫn vô dụng như vậy!”
Nhị Thần phẫn hận xuyên qua lớp che đầu màu đỏ mơ hồ, quan sát tất cả mọi thứ hỗn loạn xung quanh.
Bàn tay với bộ móng màu đen của nàng khẽ ấn lên bụng mình, cảm nhận đám trùng lúc nhúc dưới lớp da.
Nhị Thần nhìn về phía Lý Hỏa Vượng lúc này, khi nàng trông thấy hắn không còn cách nào đối phó với tình huống hiện nay, nàng hiểu phiền phức lớn rồi.
Nếu ngay cả Lý Hỏa Vượng cũng không giải quyết được, e rằng tình hình đã đạt đến mức độ nguy hiểm nhất.
Giờ không còn thời gian để ý những chuyện khác nữa, nếu không nghĩ ra cách, sợ là họ đều phải chết tại đây!
Nhị Thần mang theo chút hi vọng, hai tay nặn liên hoa quyết đặt trong bụng, miệng đầy răng nhọn há to, nhanh chóng đọc lên:
“Hỗn độn sơ khai thiểm, trước có vô sinh sau có trời. Vô Sinh sinh hạ Thái Cực, Thái Cực mới thêm vào Lưỡng Nghi, sau Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Ngũ Hành Bát Quái mới tạo thành…”
Sau khi nàng đọc xong, dấu ấn hoa sen tịnh đế giữa lông mày hai người nhanh chóng lóe lên, Nhị Thần muốn mời Vô Sinh Lão Mẫu, nhưng đối phương luôn cảm thấy có một lớp gì đó, rất mông lung không thể cảm giác được.
Thời gian trôi đi từng chút một, Nhị Thần cảm nhận liên hệ của mình với Vô Sinh Lão Mẫu càng lúc càng yếu.
Hai người cùng một thể, Bạch Linh Miểu cũng cảm nhận được cảm giác lúc này của Nhị Thần, nàng run giọng nói với Nhị Thần:
“Ta có cách thoát thân.”