“Thoát khỏi bằng cách nào?”
Hắn suy nghĩ vấn đề này, kiểm tra tát cả hỗn loạn xung quanh.
Khi thấy những người khác đang tự chiến đấu, Lý Hỏa Vượng lập tức chú ý, nơi tồi tệ này cũng không phải không có chút sinh cơ nào.
“Tất cả mọi người lại gần về bên này!”
Tiếng hét lớn của Lý Hỏa Vượng vang lên trong dạ dày.
“Lúc này không thể mạnh ai người nấy chiến đấu, chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể chạy ra khỏi đây! Chỗ gần Bạch Liên thì có thể sẽ không có sâu trùng!”
Những người có thể sống sót trong tình hình này đều là những kẻ lợi hại, khi họ thấy người bên cạnh tín đồ Bạch Liên không biến đổi, lập tức hiểu ra.
Dưới sự kêu gọi của Lý Hỏa Vượng, những người còn sống đều lại gần về phía hắn.
Hơn nữa Lý Hỏa Vượng không quên hai long mạch đó, nhân lúc hỗn loạn cứu một long mạch khác ra, cho dù long mạch là mồi nhử, sự việc đến nước này, mình cũng phải ăn cả mồi nhử.
Họ lại gần, tiếng niệm chú của các tín đồ Bạch Liên Giáo cũng trở nên vô cùng khó khăn, trên người họ cũng mọc ra sâu trùng, dường như vì có nhiều người lại gần, nên họ khó trụ vững.
Tình hình cấp bách, Lý Hỏa Vượng lập tức nói với Bạch Linh Miểu:
“Người của ngươi có thể hành động không? Bảo họ lại gần bên cạnh!”
Bạch Linh Miểu khó khăn gật đầu:
“…Được.”
Khi thấy tất cả tín đồ Bạch Liên Giáo đều đi sang hướng Nam, Lý Hỏa Vượng đưa ra mười mấy cái xúc tu, bê Bạch Linh Miểu ngồi khoanh chân qua đỉnh đầu rồi đi theo, vừa phải di chuyển vừa phải niệm chú, tín đồ Bạch Liên Giáo đi rất chậm, nhưng cũng may an toàn đến được bên rìa.
Tình hình nguy hiểm, Lý Hỏa Vượng nói ngắn gọn với những người khác.
“Mọi người cũng thấy rồi, bây giờ chúng ta trúng mai phục, muốn sống thì phải ra khỏi đây! Muốn ra khỏi đây thì phải đào ra một cái lỗ ở địa long này!”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng giơ Tử Tuệ Kiếm vẽ một vòng tròn lớn ở bức tường dạ dày bên cạnh.
“Đừng cảm thấy không thể, ta vừa đào rồi, bức tường này không cứng lắm, những người có thể sống đến bây giờ đều là kẻ lợi hại, mọi người cùng hành động! Có thể chạy ra khỏi đây!”
Với khát khao được sống, không ai phản bác lại Lý Hỏa Vượng, đều lấy ra các loại pháp khí thi triển các loại thần thông, tấn công về phía vòng tròn mà Lý Hỏa Vượng vẽ ra.
Lúc này Chính Bá Kiều, Ti Thiên Giám của Tứ Tề cũng cố hết sức, há cái miệng lớn nhả ra các loại đan dược, phân phát cho mọi người. Dưới sự tấn công của họ, vòng tròn của Lý Hỏa Vượng vừa vẽ nhanh chóng biến mất, để lại một cái hố lớn không ngừng mở rộng.
“Tốt lắm!”
Nhìn cảnh này, cuối cùng Lý Hỏa Vượng đã thấy hy vọng sống.
“Đi thôi! Chúng ta đi vào trong!”
Cùng với hiệu lệnh của Lý Hỏa Vượng, tất cả mọi người lại gần hố khổng lồ só, khiến hố khổng lồ đó cũng càng lúc càng sâu.
“Lý sư huynh! Mau lên! Mọi người sắp không chống nổi rồi!”
Sắc mặt các tín đồ Bạch Liên Giáo trắng bệch, cơ thể lắc lư muốn đổ.
Thấy khăn trùm đầu của Bạch Linh Miểu ướt đẫm mồ hôi, Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay bấm ngón tay, nhìn chằm chằm vào cái hố trước mặt.
Dưới ánh nhìn của hắn, cái hố đó giống như đất dẻo cao su nhanh chóng bị ép, tốc độ càng nhanh hơn.
Thấy năng lực quái dị của Lý Hỏa Vượng, Chính Bá Kiều dùng móng tay cào lên một chỗ, thò hai đầu ngón tay vào véo một cái.
“Đây!”
Hắn đưa một nhúm thịt màu đỏ máu đang nhúc nhích đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Mau uống tiên đan mà ta chôn giấu nhiều năm đi! Nó có thể khiến ngươi sánh được với thần tiên trong thời gian ngắn!”
Lý Hỏa Vượng há miệng, hai xúc tu thò ra từ trong miệng, quấn lấy nhúm thịt lôi vào trong cổ họng. Lúc hắn nuốt thứ đó xuống bụng, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy bụng mình như dời sông lấp biển.
Không đợi hắn dùng tay ôm bụng, luồng sức mạnh trong bụng trực tiếp trào lên đầu của hắn, liền sau đó, thịt bắn tung tóe, cả cái đầu nứt ra ở giữa, lộ ra cái đầu to bằng nắm đấm.
Cái đầu nhỏ đó gặp gió liền to lên, nhanh chóng to bằng kích cỡ bình thường, hai cái đầu nứt ra cũng nhanh chóng mọc lại, cuối cùng ba cái đầu của Lý Hỏa Vượng cùng mọc trên một cái vai.
“Phụt phụt” hai tiếng, hai cánh tay máu thịt lẫn lột thò ra từ sau lưng Lý Hỏa Vượng, đan dược của Chính Bá Kiều lại khiến Lý Hỏa Vượng biến thành ba đầu sáu tay đúng theo nghĩa đen. Gánh ba cái đầu, cảm giác này rất kỳ diệu, hắn dường như cảm thấy tiên thiên nhất khí trong cơ thể mình tăng lên ba phần.
Cùng với Lý Hỏa Vượng giơ tay phải lên, bức tường dạ dày giống như hòn đá, lúc này không còn chen ra nữa, mà mai chóng nứt ra.
“Đi thôi!”
Ba cái đầu của Lý Hỏa Vượng cùng lên tiếng, họ mau chóng chen vào bên trong.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Hỏa Vượng, tất cả mọi người di chuyển rất nhanh, nhưng bức tường dạ dạy của địa long dường như không có tận cuối, cực kỳ dày.
“Nhanh lên! Nhanh hơn nữa!”
Lý Hỏa Vượng lòng như lửa đốt cố gắng hết sức chống về phía trước, áp lức càng lúc càng lớn, ba cái đầu của hắn cũng bắt đầu sưng đau.
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng nghe thấy phía sau có tiếng động, khi cái đầu bên trái hắn quay nhìn qua, phát hiện một bức tường đã chặn đường mà họ đi qua trước đó, đang ép về phía họ, đó là tà mà! Đó là bức tường tà ma!