Nhìn những sâu trùng màu xanh, Lý Hỏa Vượng bỗng nghĩ đến những nhân tượng mà mình nhìn thấy ở trong Vân Trạch lúc trước.
“Cha, trong bụng ngươi có rất nhiều sâu trùng, hơn nữa càng lúc càng nhiều, ta ném chúng ra ngoài.”
Xúc tu của Lý Tuế không ngừng ném sâu trùng trong bụng Lý Hỏa Vượng ra, nhưng khi Lý Hỏa Vượng nhìn phía dưới lớp da trơn bóng của xúc tu Lý Tuế, cũng có sâu trùng ngoe nguẩy, trong lòng sững lại.
Địa long đang tiêu hóa họ, không chỉ là người, mà ngay cả Lý Tuế cũng đang cùng tiêu hóa.
Hơn nữa điều khiến vẻ mặt hắn trở nên vô cùng khó coi là kiểu tiêu hóa này không chỉ ở trong cơ thể, mà còn ở bên ngoài cơ thể.
“A a!”
Lữ Tú Tài kêu lên một tiếng, Lý Hỏa Vượng quay đầu thì thấy từ trong bóng của hắn, các loại tà ma hỗn loạn được bao phủ bởi khỏi đen từ trong nổi ra.
Trong bụng của địa long, bóng của mỗi một người đều bắt đầu biến thành một cánh cửa không thể đóng lại, triệu hồi các loại tà ma vô cùng vô tận.
Những tà ma này không mạnh, cũng chỉ ở mức Du lão gia, nhưng bọn chúng có nhiều vô cùng vô tận, bất luận giết thế nào cũng không giết hết.
“Huyền Tẫn! Làm gì đi!”
Lý Hỏa Vượng nói với Ti Thiên Giám Đai Lương ở một bên.
“Xin lỗi, ta không làm được, trước khi địa long há miệng, ta đã chạy ra rồi, bên cạnh người chỉ là ảo ảnh của ta thôi.”
Nói xong, cơ thể của Huyền Tẫn đang dần tan chảy.
“Ngươi nói cái gì!”
Lý Hỏa Vượng khó mà tin được nhìn hắn.
“Đây gọi là con thỏ giảo hoạt chuẩn bị ba cái hang, ta đến Hậu Thục cứu long mạch, đương nhiên phải đề phòng bất trắc, làm sao, đừng nói với ta, ngươi không chuẩn bị phương án đề phòng.”
Lý Hỏa Vượng thò tay vào trong bụng, móc ra tấm da người to bằng bàn tay mà không ai phát hiện ra, cắn chặt răng, đương nhiên hắn đã chuẩn bị thủ đoạn đề phòng.
Nhân lúc trên đường, đã âm thầm lột hai lớp da của mình, đã làm hai pháp khí giữ mạng, một cái cho mình, một cái cho Miểu Miểu, nhưng thủ đoạn đề phòng của mình vốn không có tác dụng trong tình hình này!
Lý Hỏa Vượng mau chóng nhìn xung quanh, phát hiện ngoại trừ Huyền Tẫn đã bỏ chạy, Ti Thiên Giám của Hậu Thục Chưởng Đàn cũng chạy rồi, cũng có không ít người chạy rồi.
Điều vui mừng duy nhất là Ti Thiên Giám Tứ Tề Chính Bá Kiều không bỏ chạy, vẻ mặt tái xanh nhìn xung quanh dường như đang tính toán điều gì, thủ đoạn đề phòng của hắn chuẩn bị hình như cũng không giúp được hắn.
“Không sao, các ngươi đợi một lúc, ta ở bên ngoài chắc chắn đang nghĩ cách cứu các ngươi ra khỏi đây, ngươi không cần nghi ngờ ta sẽ bỏ lại các ngươi không quan tâm, hai long mạch cũng đang ở bên này.”
“Còn phải đợi! Ngươi xem bây giờ có đợi nổi không!”
Lý Hỏa Vượng vung kiếm chém bay tà ma xông về phía mình, dùng ngón tay chỉ vào mọi thứ hỗn loạn trước mắt chất vấn.
Chỉ trong một lúc, các loại tà ma khiến xung quanh bắt đầu trở nên chật chội, không ít nhược điểm đạo hành đã chết dưới sự tấn công của sâu trùng trong cơ thể và cả tà ma, lập tức cục diện trở nên vô cùng nguy hiểm.
“Chớ hoảng, ta ở bên ngoài chắc chắn đang nghĩ cách, ngươi cũng không dễ chết vậy đâu.”
Đợi nói xong lời này, cơ thể của Huyền Tẫn hoàn toàn tan chảy.
Cũng đúng lúc này, giọng của Lý Tuế vang lên trong đầu Lý Hỏa Vượng, lần đầu tiên giọng của nàng mang theo nỗi sợ hãi và khủng hoảng.
“Cha, trong bụng của ta cũng có rất nhiều sâu trùng bò ra, bọn chúng ta đang ăn thịt của ta, cha, ta sắp chết rồi sao?”
---
“Đừng nghĩ lung tung! Ngươi không chết được đâu!”
Lý Hỏa Vượng nghiêm giọng phản bác suy nghĩ bi quan của con gái.
“Nào! Nghĩ theo ta! Cơ thể của ta không có sâu trùng! Cơ thể của ta không có sâu trùng!”
Cùng với Lý Hỏa Vượng sử dụng tiên thiên nhất khí, sâu trùng trong cơ thể hắn dần biển thành máu thịt của hắn trở lại.
Tuy đã giải quyết được rắc rối trước mắt, nhưng rắc rối bên ngoài vẫn chưa được giải quyết, bây giờ Lý Hỏa Vượng không sợ tà ma, nhưng tà ma nhiều vô cùng vô tận mới là vấn đề.
Cùng với quỷ khóc sói rú, tà ma xung quanh lao về phía Lý Hỏa Vượng.
“Soạt!”
Đồng Tiền Kiếm chém giết tà ma kéo thành một cái cung dài, tà ma xung quanh lập tức chém thành khí đen.
Không đợi khí đen tiêu tan, các loại tà ma dâng lên.
“Miểu Miểu!”
Lý Hỏa Vượng giơ cao huỳnh thạch, tìm kiếm người mình trong địa long.
“Lý sư huynh! Ta ở đây!”
Lý Hỏa Vượng lập tức chạy theo tiếng nói, rất nhanh thấy các tín đồ Bạch Liên ngồi khoanh chân thành hình hoa sen.
Họ để trần, lộ ra hình xăm lừa trắng trên lưng, đồng thanh niệm chú:
“Có một vật hỗn độn mà thành trước cả trời đất. Nó yên lặng vô hình, đứng một mình mà không thay đổi, vận hành khắp vũ trụ mà không ngừng, có thể coi nó là mẹ của vạn vật trong thiên hạ…”
Điều khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy kinh ngạc là bất luận là tín đồ Bạch Liên hay Bạch Linh Miểu ngồi khoanh chân giữa các tín đồ, trên người không có con sâu trùng nào, hơn nữa tà ma xung quanh cũng không dám lại gần.
Lúc này Bạch Linh Miểu có hai thân trên cũng khoanh hai chân ngồi, hai cái miệng cùng niềm như tín đồ Bạch Liên khác, hình hoa sẽn giữa đôi lông mày thấp thoáng chớp sáng. Xúc tu của Lý Hỏa Vượng dậm mạnh xuống đất, chảy đến trước mặt Bạch Linh Miểu.
“Thế nào? Bạch Liên Giáo có cách phá cục diện không?”
Bạch Linh Miểu có hai cái đầu trùm khăn đỏ khẽ lắc đầu.
“Không thể, nơi này rất kỳ lạ.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng hiểu, nếu không thể kịp thời thoát khỏi nơi quỷ quái này, tình hình sẽ càng thêm tồi tệ.