Lý Hỏa Vượng vừa chuẩn bị tiếp chiêu, cơ thể hắn đột nhiên di chuyển đến bên trái mình một tấc, cùng một thanh đoản đao lướt qua người mình.
Chờ thân hình khổng lồ của Bành Long Đằng, như tấm khiên chắn trước mặt tiên binh giải, Lý Hỏa Vượng quay đầu, trông thấy sau lưng mình, lại có một tiên binh giải xuất hiện, so sánh với người trước, thứ hắn dùng là một thanh đoản đao cực kì quái dị.
Vừa rồi rất nguy hiểm, nếu không phải mắt Lý Tuế mọc sau ót mình, nhìn thấy đối phương tấn công, e rằng đầu hắn đã rơi xuống đất.
“Hai người?”
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, một thanh trường thương từ dưới đất chui lên, đâm xuyên lòng bàn chân trái của Lý Hỏa Vượng, dưới đất cũng có.
Khi Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn lại, một tên tiên binh giải khác từ trên trời đáp xuống, đang tấn công về phía mình, hắn lập tức hiểu ngay, mấy tên đó đến để vây sát mình!
“Phập” một tiếng, Lý Hỏa Vượng trực tiếp dùng cơ thể cứng rắn đón lấy đoản đao của tiên binh giải bên trái, tay phải nhấc kiếm Tích Cốt quăng lên không trung.
Chờ khi vung ra vết nứt ép tiên binh giải trên đỉnh đầu rút lui, sáu xúc tu trong cơ thể Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên đè dưới đất, trực tiếp đẩy hắn lơ lửng trên không.
Mắt thấy khoảng cách với tiên binh giải bị ép lui không xa, cơ thể Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lóe lên, di chuyển lên trên hắn, rút kiếm đồng tiên dùng sức vung qua bên đó, thẳng thừng chặt đầu tiên binh giải của đối phương xuống.
Nhưng không ngờ vào lúc này, bốn phương tám hướng lấy Lý Hỏa Vượng làm trung tâm cùng lúc lóe lên hàn quang.
“Soạt!”
Màn mưa trên không chớp mắt bị chém dừng, tất cả tiên binh giải mang theo tàn ảnh chui ra khỏi sương mù, nhào về phía Lý Hỏa Vượng:
“Phá!”
Binh khí của bốn tiên binh giải nặng nề đập vào người Lý Hỏa Vượng, bên tai Lý Hỏa Vượng vang lên tiếng kim loại ma sát chói tai, nước mưa lại bắt đầu rơi xuống.
Nhẫn nhịn cơn đau kịch liệt trong ngực, Lý Hỏa Vượng bị đủ loại binh khí kẹp giữa không trung thở hổn hển, sau đó phẫn nộ gầm lên:
“Mé nó các ngươi làm đau nữ nhi của ta rồi!!”
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng vươn tay trực tiếp móc tròng mắt của mình ra, một tay dùng sức nắn, màu sắc quái lạ bao phủ cơ thể của tất cả mọi người.
“Ầm~”
Ngọn lửa trên người Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lan ra tiên binh giải xung quanh, biến bọn hắn giống hệt như Lý Hỏa Vượng lúc này.
Làn da của Lý Hỏa Vượng rất nhanh tự bốc cháy, thế lửa ngút trời khiến nước mưa rơi xuống nhanh chóng hóa thành hơi bước.
Nhóm tiên binh giải muốn rút lui, nhưng Lý Hỏa Vượng hiến tế tròng mắt của mình, khiến bọn hắn lúc này di chuyển cực kì chậm chạp.
Thấy không thể rút được, tiên binh giải bắt đầu mang theo ngọn lửa toàn thân liều chết phản kích, nhưng đây là điều mà Lý Hỏa Vượng muốn.
Trong tình huống này, bọn hắn không chống đỡ được bao lâu nữa, tuy bọn hắn được xưng là tiên binh giải, nhưng Lý Hỏa Vượng thấy bọn hắn không phải tiên thật. Tiên thật hẳn sẽ không sợ lửa đốt.
Rất nhanh bốn tiên binh giải xôn xao ngã xuống đất ngồi xếp bằng, dưới đất trừ bốn thanh binh khí bị lửa nung thành màu đỏ đồng ra, không còn để lại bất kỳ thứ gì.
---
Thứ như binh giải tiên, nhìn thế nào cũng không giống đồ của Pháp giáo, càng nhìn càng cảm thấy là của binh gia.
Dường như cho thấy cùng với long mạch đổi chủ, binh gia của Nam Bình, Tứ Tề cũng quay súng bắn quân mình rồi.
Nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng không màng nghĩ đến những người này, hắn mang theo ngọn lửa ngút trời định tham gia vào cuộc chiến, giải vây giúp những người khác.
Hắn cho rằng cục diện này rất nhanh kết thúc, nhưng nhân tượng trong sương mù không ngừng xuất hiện, có lẽ họ không phải là đối thủ của đám người Lý Hỏa Vượng, nhưng lại có thể khiến những người khác không được nghỉ ngơi.
“Họ đang kéo dài thời gian!”
Lý Hỏa Vượng vừa nghĩ ra kế hoạch của đối phương, mặt đất chấn rung dữ dội, địa long lại trở mình.
Động đất khiến cả đầm lầy cũng cuồn cuộn lên, cùng với rung lắc, bùn đất mà con người miễn cưỡng có thể đứng lên được mau chóng biến thành đầm lấy nuốt chửng con người.
Nhưng đúng trong tình huống này, càng nhiều tín đồ pháp giáo vẫn chui ra từ trong sương mù, dù là bị đầm lầy nuốt chửng cũng phải cố kéo một người thế thân. Lý Hỏa Vượng đã từng trải qua địa long trở mình rất nhiều lần, hắn hiểu điều này có nghĩa là gì.
“Bao lâu trôi qua rồi?”
Lý Hỏa Vượng hét lớn với Huyền Tẫn, cuối cùng nhận được một câu trả lời bằng một ngón tay.
“Hết một canh giờ rồi, cũng có nghĩa là, một cái trong ba long mạch đã bị hủy rồi! Thông tin xấu này khiến lúc này Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy nặng nề, trong tình huống này, thứ khác đã vô dụng, hắn chỉ có thể cắn chặt răng, đưa theo những người khác chống lại thế tấn công của pháp giáo xông vào trong Vân Trạch.
Cùng với không ngừng tiến gần vào trung tâm Vân Trạch, những nhân tượng sâu trùng không biết là thứ gì dần nhỏ dần, người sống của pháp giáo cũng bắt đầu nhiều lên, hơn nữa người nào cũng có thực lực phi phàm.
Trong đó ngoại trừ pháp giáo của Đại Lương và pháp giáo của Đại Tề, lại còn không ít người của môn phái khác, vải đen trên vai họ, chứng minh họ đều đi theo pháp giáo.
Nếu đã nổi lửa, Lý Hỏa Vượng cũng không định lãng phí, hắn xông đến phía trước nhất, dùng ngọn lửa trên người thiêu cháy khô mặt đất, giết chết tín đồ pháp giáo, mở đường cho những người khác dẫn ra một thi thể.