“Đây là gì?”
Lý Hỏa Vượng vươn tay nhận lấy, thần kỳ là cơ thể Huyễn Tẫn là ảo ảnh, nhưng chiếc hộp trong tay hắn lại là thực thể.
“Một vài tiên thiên nhất khí, tìm được từ Hậu Thục. Chờ gặp được long mạch hãy dùng, lần này không nhiều đâu, tâm tố thật sự quá ít, hơn nữa còn có không ít người thẳng thừng chà đạp.”
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua chiếc hộp màu đỏ với biểu cảm cực kì phức tạp, vươn tay nhận lấy nhét vào ngực mình.
Đột nhiên Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu, tránh viên đá cuội bắn tới từ phía sau, chờ Lý Hỏa Vượng xoay người lại, liền trông thấy, một bức tượng đá không nhúc nhích dừng cách đó không xa.
Lý Hỏa Vượng cau mày, rút kiếm đồng tiền dùng sức vung về phía đó, tượng đá chớp mắt bị đánh nứt, những con giun màu xanh sẫm từ bên trong văng ra xung quanh, bay đến khắp nơi.
Thứ đó thoạt nhìn như tượng đá, thực ra không phải đá, giống kén trùng hình người hơn.
“Lý sư huynh.”
Bạch Linh Miểu bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
“Thứ này ở phía xa vẫn còn rất rất nhiều.”
Nghe thấy câu đó, Lý Hỏa Vượng nhìn Huyễn Tẫn bên cạnh:
“Bảo họ kiềm chế một chút, xem ra, Pháp Giáo đã chuẩn bị xong tiệc rượu mừng chúng ta đến rồi.”
---
Trong Vân Trạch lầy lội, nước mưa vẫn không ngừng rơi xuống, Lý Hỏa Vượng dẫn theo những người khác dọc theo một số nơi miễn cưỡng có thể đi được khó khăn tiến về trước.
Càng đi vào trong, càng có nguy cơ tứ phía, tín đồ Pháp Giáo không ngớt lao ra từ những chỗ không thể ngờ tới.
Trừ những chuyện đó ra, Lý Hỏa Vượng còn trông thấy những tượng người nghiêng trái ngã phải, thoạt nhìn hình thái khác nhau, nhưng họ không phải tượng đá, trong cơ thể họ đều là trùng màu xanh đậm đang nhúc nhích.
Đặc biệt hơn là, dưới thân họ không hề độc lập, mà như cây gỗ mọc rễ cây dài, trong bùn đất, những sợi rễ liên kết với nhau.
Tượng người càng lúc càng nhiều, Lý Hỏa Vượng như đang ở trong thiên la địa võng của Pháp Giáo, tuy họ không động đậy, nhưng Lý Hỏa Vượng cảm thấy bất kỳ lúc nào họ cũng có thể cử động.
Bỗng nhiên hai chân chìm trong nước bùn của Lý Hỏa Vượng khựng lại, rất hiển nhiên đây là một cái bẫy, mình còn đi về trước nữa, chính là chui vào bẫy của đối phương.
“Ngươi xác định long mạch ở trong Vân Trạch sao? Đừng bị Pháp Giáo lừa.”
Lý Hỏa Vượng hỏi Huyễn Tẫn:
“Tọa Vọng Đạo không lừa được ta, ta tin bọn chúng cũng không lừa được, ba đoạn long mạch đủ để thay đổi hướng đi phong thủy của một nơi, đây là chuyện rõ ràng.”
Câu này của Huyễn Tẫn không khiến sắc mặt Lý Hỏa Vượng tốt hơn bao nhiêu, biết rõ họ có bẫy, mình vẫn phải đâm đầu vào, đây chẳng phải việc gì tốt cả.
Sau đó hắn dùng tay ấn vào huyệt thái dương, Bành Long Đằng, hòa thượng, Thu Cật Bảo, và cả Kim Sơn đều hiện thân.
Nghe theo mệnh lệnh của Lý Hỏa Vượng, đi đến phía trước nhất, mở một con đường cho họ, cơn mưa trên trời càng lúc càng lớn, nhìn theo nước mưa, cả đầm lầy dần dần bị bao phủ trong sương mù, tầm nhìn trở nên càng ngày càng hẹp.
“Cốc cốc cốc~”
Tiếng gõ vang lên bên hông Bạch Linh Miểu, tiếng trống với tiết tấu thấp truyền đi rất xa trong mưa. Lấy Lý Hỏa Vượng làm trung tâm, mọi thứ xung quanh dần dần hiện ra trong đầu Bạch Linh Miểu, mấy lần Pháp Giáo tập kích đều thất bại.
Vốn Lý Hỏa Vượng cho rằng kẻ địch phía sau sẽ ngày một mạnh hơn, nhưng thế tấn công của Pháp Giáo đột nhiên dừng lại:
“Lý sư huynh, bên trái, cách chúng ta một dặm bên trái có người bị tấn công
“Đi!! Đi giúp họ!”
Lý Hỏa Vượng mang theo những người khác nhanh chóng đến gần, hắn không thể để Pháp Giáo tiêu diệt từng bộ phận được.
Chờ Lý Hỏa Vượng đến, trông thấy người bị tấn công là chưởng đàn Ti Thiên Giám Hậu Thục, mưa lớn dội xuống, những tượng đá kia dường như sống lại, thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù.
Từng răng nanh sắc nhọn nhô ra khỏi mặt nạ trên gương mặt chưởng đàn, những chiếc răng vàng trắng va chạm nhau, phát ra tiếng lạch cạch rung động kịch liệt với tần số cao, âm thanh tương đồng truyền ra từ sương mù, không ngừng đáp lại. Mặt đất bỗng dưng nứt ra, năm tượng người như năm ngón tay từ dưới đất chui lên, như lòng bàn tay trực tiếp bao trùm chưởng đàn.
Thấy tình cảnh này, sau khi Lý Hỏa Vượng dặn dò một lúc, không chút do dự xông vào màn sương, nhấc kiếm đồng tiền trong tay vào đó cứu viện.
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng đây chỉ là giúp đồng minh, nhưng vào lúc hắn bước qua tượng đá bị đổ, ngay sau đó tượng đá đột nhiên nổ tung, hàn quang hiện ra, một thanh trường kiếm chui ra từ bên trong, chém đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Keng~”
m thanh va chạm chói tai vang lên, tia lửa bắn tung tóe, khi thấy kiếm Tử Tuệ của mình không thể gây ra chút vết tích nào cho vũ khí của đối phương, trong lòng Lý Hỏa Vượng bỗng thắt lại, gặp kẻ khó chơi rồi.
Người đó nhấc kiếm chậm rãi bước ra khỏi sương mù, mặc trang phục đấu ngưu, chân đi giày cao, đầu cúi gằm, tóc đen tán loạn dính nước mưa che phủ toàn bộ gương mặt hắn, bảy tám thanh trường kiếm cắm đầy trước sau l*иg ngực.
“Đây là gì?”
Lý Hỏa Vượng cau mày:
“Cẩn thận. Đây là tiên binh giải của Tứ Tề.”
Ảo ảnh của Huyễn Tẫn bên cạnh trả lời.
“Tiên? Tiên binh giải là thứ gì?”
Còn chưa đợi Lý Hỏa Vượng hỏi câu này, hắn đã thấy thứ trước mặt vung ra một thanh kiếm, lao về phía mình.