"Cái khác thì ta không biết, có một số thứ ta cũng không dùng đến nhưng mà thứ này ta đã từng thấy sư phụ dùng qua, nó rất có ích hơn nữa cũng không cần phải tu luyện gì gì đó, cầm lên là có thể sử dụng!”
"Ngươi có biết muốn sử dụng thứ này cần phải trả cái giá gì không?"
Lý Hỏa Vượng đưa tay mở nó ra, hắn trố mắt nhìn trân trối đủ loại cực hình cùng nghi lễ vấn đạo.
"Ta không sợ đau! Ta muốn báo thù!!
Lý Tú Tài trả lời dứt khoát, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm.
"Hay là thôi đi. Ngươi đã là người đàn ông cuối cùng của Lữ gia rồi, nếu ngươi chết thì nhà các ngươi sẽ tuyệt hậu.”
Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng có chút mềm lòng, hắn muốn khuyên đối phương trở về sống một cuộc sống bình thường.
Nhưng mà thái độ của Lý Tú Tài cực kỳ kiên quyết:
"Không!Ta muốn báo thù! Bọn họ giết người nhà của ta! Nhất định ta phải đòi lại!"
"Nhà ta bị diệt hết rồi! Nếu bây giờ ta không báo thù đòi lạ gấp trăm nghìn lần! Vậy ta khổ công tu luyện phép thần thông để làm gì? Tu luyện lên người chó sao?!"
Khuyên cũng vô dụng. Lý Hỏa Vượng cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa, hắn ném “Đại Thiên Lục” vào trong ngực đối phương, chuẩn bị xuất phát.
Nhưng ngay khi Lý Hỏa Vượng cách cánh cửa chỉ còn một tấc thì cửa sân lần nữa bị người gõ cửa:
"Lại có người đến, lần này lại là ai vậy? Ta ở Thượng Kinh cũng không quen biết nhiều người."
Ngay khi Lý Hỏa Vượng vươn tay muốn mở cửa, trước mặt hắn xuất hiện một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp thanh tú, đôi mắt nàng trong veo sáng ngời kích động nhìn hắn, đây chính là hồng nhan tri kỷ của hắn ở trên thế giới này.
“Hỏa Vượng!!”
Dương Na không kìm được kích động trong lòng, giang hai tay ôm lấy Lý Hỏa Vượng.
Cơ thể của Dương Na rất nhẹ, nàng gần như là nhảy lên trên người Lý Hỏa Vượng sau đó được hai tay hắn vững vàng tiếp được.
Ngửi được mùi thơm trên tóc đối phương, lúc này Lý Hỏa Vượng hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại.
Vài giây sau, Lý Hỏa Vượng mới định thần lại, Dương Na tới tìm hắn, mình lần nữa lại thấy nàng!
“Na Na?”
Lý Hỏa Vượng buông hai tay ra, cẩn thận quan sát cô gái trước mặt, sau đó giang hai tay ra gắt gao ôm nàng vào lòng.
"Là ta! Là ta!”
Dương Na ôm lại Lý Hỏa Vượng, kích động nhảy cẫng lên, vô cùng vui vẻ.
Sau khi ôm nhau được một lát, Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu lại thì thấy Tôn Hiểu Cầm đang bưng một chậu nước, đứng đó mỉm cười với bọn họ.
Mặt Dương Na hơi đỏ lên, kéo Lý Hỏa Vượng vọt vào trong phòng ngủ của hắn rồi đóng cửa lại.
Trong phòng hai người nhìn nhau, bọn họ đột nhiên lại giang hai tay ra ôm chặt lấy đối phương. Bọn họ đã chờ đợi giây phút này quá lâu rồi, cảm thấy bây giờ có ôm nhau bao lâu cũng không đủ.
Lý Hỏa Vượng cúi mặt xuống, nhẹ nhàng dán môi mình lên bờ môi tô son mềm mại của đối phương.
---
Bầu không khí trong phòng vừa phải, nhưng ngay khi Lý Hỏa Vượng tiếp tục hôn nàng, Dương Na đột nhiên phụt một tiếng phá lên cười.
“Ngươi cười gì đó?”
Lý Hỏa Vượng khó hiểu hỏi.
"Chỉ là ta cảm thấy vui thôi. Hỏa Vượng, vừa nghĩ tới việc ngươi thật sự xuất viện rồi, trong lòng ta liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, thật sự không nhịn được muốn cười."
Dương Na hôn lên mặt Lý Hỏa Vượng một phát, nhìn thấy vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng, Dương Na ho nhẹ một tiếng rồi khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt đoan chính.
"Được rồi được rồi, không nói tới chuyện này nữa, đoạn vừa nãy coi như không tồn tại đi.”
Nhìn vào khuôn mặt thanh tú của Dương Na, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng tiến lại gần. Tuy nhiên đúng vào lúc này, hắn cảm giác được một tầm mắt bên ngoài cửa sổ.
Khi hắn quay đầu lại nhìn liền thấy hai tay bác Tề cầm ống nhòm nhìn về phía bên này.
Nhìn gương mặt già nua kia của đối phương, giờ phút này Lý Hỏa Vượng không còn hứng thú nào nữa:
"Bác Tề à! Trông đẹp không? Ngươi có muốn tới đây với chúng ta không? Ta không chê đâu!!"
Dương Na không nhịn được cười vươn tay đập vào ngực hắn. Nàng đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa trời sao lên.
"Người ta lớn tuổi như vậy rồi, sao ngươi còn đùa giỡn với bà ấy như vậy?"
"Nếu như không phải tuổi của nàng lớn như vậy rồi, ta cũng muốn phun Tam Tự Kinh. Bây giờ nàng không rời khỏi tiểu khu của ta dù chỉ một tấc.”
Hai tay Lý Hỏa Vượng kéo ống quần lên, lộ ra vòng giám sát điện tử nơi hai cổ chân.
"Vì sao chứ? Không phải ngươi đã khỏi bệnh xuất viện rồi sao? Tại sao còn bị khống chế nhiều như vậy?"
Dương Na ngồi xổm xuống, tò mò nhìn đồ vật trên cổ chân của Lý Hỏa Vượng.
“Còn không phải vì chuyện trước đây sao.”
Lý Hỏa Vượng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mang theo chút phiền não nói ra toàn bộ những chuyện mà hắn đã trải qua trước đó.
“Rõ ràng ta đã đưa ra chứng cứ. Hai ngón tay bị đứt kia chắc chắn là của bọn bắt cóc nhưng bọn họ nói máu trên người ta đều là máu của ta, hai ngón tay kia không có ADN nào trùng khớp cả, cũng không có người bị thương đến nhận, cho nên hoàn toàn không thể tin lời ta nói.”
"Rõ ràng bệnh của ta đã khỏi rồi, thậm chí bác sĩ còn cấp giấy chứng nhận, nhưng bọn họ vẫn không tin, còn cho rằng có khả năng là do ta phát điên.”
Hai tay Dương Na chống ra sau, nàng ngồi trên giường kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của Lý Hỏa Vượng.