“Địa...địa long trở mình! Mau nằm xuống!”
Triệu Tú Mai lao lên, vùi Dương Tiểu Hài dưới người mình.
Lập tức trời đất biến đổi mây gió biển ảo, mọi thứ đáng sợ khiến hai người chỉ có thể bất lực co rúm lại run rẩy, tuyệt vọng sợ hãi chờ đợi tất cả qua đi.
Đợi khi chấn rung yếu đi một chút, Dương Tiểu Hài chui ra từ dưới người Triệu Tú Mai, nhìn xung quanh, sau đó hắn nhìn thấy một cảnh vô cùng chấn hãi.
Bãi cỏ ở phía xa lại chảy như nước biển cả Thanh Khâu dường như biến thành đại dương màu vàng.
Đúng lúc hắn chấn hãi bởi mọi thứ trước mắt, một khe nứt kéo dài đến từ chỗ cực xa xuất hiện dưới người hai người.
Cùng với tiếng rắc rắc, khe nứt biến thành một đường nứt rất lớn, như cái miệng lớn của Thanh Khâu, nuốt chửng cả hai người cùng tiếng hét tuyệt vọng phát ra từ miệng họ vào trong.
Không biết qua bao lâu, Dương Tiểu Hài mơ màng tỉnh lại, không quan tâm mọi thứ, hắn vừa tỉnh lại lập tức tìm Triệu Tú Mai.
Nhưng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy môi trường u tối khiến hắn không tìm được đối phương.
“Tú Mai! Tú Mai!”
Dương Tiểu Hài nhìn xung quanh gọi lớn.
Tiếng vọng rất lớn, nơi này dường như rất trống trải, Dương Tiểu Hài sợ hãi ngẩng đầu, chỉ thấy một màn đen xì xì, mình dường như ở dưới đất.
“Tú Mai, ngươi ở đâu!”
Dương Tiểu Hài cất giọng run rẩy hét lớn. Lòng đất của Thanh Khâu có gì, đương nhiên không nói cũng biết. Dương Tiểu Hài run run đưa tay sờ vào lòng, lại thấy trống không, Hủ Mọc Như Ý mà Lý sư huynh cho mình phòng thân biến mất.
Lần này Dương Tiểu Hài thực sự hoảng sợ, hắn cũng biết từ chỗ Tôn Bảo Lộc dạo này Thanh Khâu có địa long trở mình, nhưng hắn thực sự không ngờ lại chấn rung lớn như vậy, lớn đến mức nuốt cả họ vào trong.
Đúng lúc Dương Tiểu Hài lo sợ như con kiến trong nồi nóng, thực sự không biết phải làm thế nào, hắn bỗng nghe thấy bên trái của mình có tiếng động.
Nơi u tối này, hơn nữa còn là lòng đất Thanh Khâu tà dị khắp nơi, rốt cuộc có thứ gì, Dương Tiểu Hài cũng không dám nghĩ.
Hắn run run muốn lùi lại phía sau, nhưng lúc này bên đó vang lên giọng chất phác.
“Giọng này ta nhớ hình như nghe thấy ở đâu, này, ta nhớ ngươi tên là Dương Tiểu Hài phải không?”
Nghe thấy đối phương gọi ra tên của mình, Dương Tiểu Hài đỡ sợ hơn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
“Ngươi...ngươi là ai?”
“Là ta.”
Người đó vừa nói vừa đi đến bên đó.
Dương Tiểu Hài nhanh chóng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, đó là khuôn mặt tái xanh của Lữ Cử Nhân.
“Lữ...Cử Nhân?”
Dương Tiểu Hài mở to mắt, nhìn người trước mặt.
Đương nhiên Dương Tiểu Hài nhận ra người trước mặt, dù sao nhà cả hắn cùng đường với mình, nhưng chẳng phải người này cùng đoàn nhà Lữ cùng đến Thượng Kinh Thành hưởng phúc rồi sao? Cao sư huynh còn tặng họ cả một nhà kịch lớn. Sai một mình hắn và mình cùng xuất hiện ở lòng đất Thanh Khâu.
“Sao...sao ngươi lại ở đây?”
Dương Tiểu Hài thận trọng lùi lại nửa bước, bây giờ hắn không biết người này rốt cuộc là Lữ Cử Nhân thật hay do tà tông gì biến ra.
“Sao ta lại ở đây?”
Lữ Cử Nhân nghe thấy câu này hơi ngẩn người.
“Ta cũng không biết, Dương Tiểu Hài, nơi này là chỗ nào?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai!”
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, Dương Tiểu Hài tỏ ra lo lắng.
“Đúng rồi, ngươi có thấy vợ ta không? Chính là Triệu Tú Mai, cô gái ngày trước ngày nào cũng thích đi theo đuôi ta.”
Rõ ràng họ đi cùng nhau, kết quả bây giờ chỉ có một mình hắn, Dương Tiểu Hài rất lo lắng cho sự an toàn của Triệu Tú Mai.
Với câu hỏi của Dương Tiểu Hài, Lữ Cử Nhân đứng tại chỗ, cố gắng suy nghĩ với vẻ mặt mơ hồ.
“Ngươi biết ra ngoài bằng cách nào không? Lối ra ở đâu?”
Dương Tiểu Hài nhìn bóng tối đen xì xung quanh với sắc mặt khó coi.
Hai câu hỏi này, Lữ Cử Nhân đứng tại chỗ nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra.
Nhưng với Dương Tiểu Hài, miễn cường coi là chuyện tốt, bất kể tại sao tên này biến thành bộ dạng này, thấy đối phương không ra tay với mình, ít nhất hắn không phải là tà ma.
Nhưng lúc này đối phương vô dụng, không ra được vẫn là không ra được.
Nhìn vẻ vô dụng của đối phương, Dương Tiểu Hài chỉ có thể tự nghĩ cách chạy khỏi nơi quái này.
“Đúng rồi, ta nhớ trước đây Lý sư huynh hắn cũng gặp rắc rối như vậy, lúc đó hắn thoát khỏi bằng cách nào.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dương Tiểu Hài đưa tay lên bên miệng hít sâu, giơ cao lên, cảm nhận làn gió nhẹ trong không trung.
Nhón chân lên một chút, Dương Tiểu Hài dường như cảm nhận được phía Nam hơi lạnh, định đi về phía đó.
Đi được vài bước, hắn giật mình, muốn viết một lá thư cho Triệu Tú Mai, nhưng nghĩ đến nàng không biết chữ, nhất thời hơi lúng túng.
“Ta tìm lối ra trước rồi tính, sau đó tìm viện binh quay lại cứu Tú Mai, không biết chừng nàng ở bên ngoài không rơi vào đây.”
Dương Tiểu Hài quyết định vậy xong, bèn định đi theo hướng ngón tay thấy lạnh.
Trong lúc rời đi, Dương Tiểu Hài nghiêng đầu, nhìn Lữ Cử Nhân đứng nguyên tại chỗ ở phía sau.
“Này, ngươi có đi không đấy?”
“Đi? Đi đâu?”
“Đương nhiên là đi ra ngoài!”
Dương Tiểu Hài cảm thấy dáng vẻ hiện giờ của đối phương hơi giống Cao sư huynh lúc trước, ngốc nghếch, không biết đã xảy ra chuyện gì mà hắn biến thành như vậy.
“Ra ngoài? Được!”
Lữ Cử Nhân gật đầu đi theo sau.