“Ừm, có lẽ những người già không nhớ nhầm đâu, bọn họ nói mười năm trước đã từng ngồi thuyền, ngươi đợi đấy, ta bảo người già vẽ bản đồ cho ngươi, sau đó viết một bức thư cho ông chủ thuyền, tránh để họ dừng thuyền giữa đường hại ngươi.”
Nói xong Tôn Bảo Lục đi làm ngay, Dương Tiểu Hài có được cách về nhà, còn có bản đồ ranh giới Thanh Khâu và Hậu Thục.
Nhìn khoảng cách gần trong gang tấc trên bản đồ, lòng Dương Tiểu Hài cũng bùng lên ngọn lửa, mình sặp được gặp người nhà rồi.
“Bảo Lục ca, cảm ơn. Ngươi thực sự đã giúp ta việc lớn rồi.”
Dương Tiểu Hài cầm thỏi vàng nặng trình trịch bằng cả hai tay đưa đến trước mặt Tôn Bảo Lục.
“Ngươi có ý gì hả, coi thường ta phải không?”
Tôn Bảo Lục gạt thỏi vàng đi, sau đó lại gần một chút hỏi:
"Tiểu Hài, thôn Ngưu Tâm mà ngươi nói còn nhiều nhà trống không?”
Lời của Tôn Bảo Lộc kéo Dương Tiểu Hài đang xúc động về.
“Bạch sư tỷ đã nhận rất nhiều con trai con gái nuôi, cũng ở gần hết rồi, Bảo Lộc ca làm sao thế? Ngươi muốn đến sống ở thôn Ngưu Tâm à?”
Tôn Bảo Lộc nhìn người trong tộc phía xa một cái, hạ thấp giọng nói:
“Tộc trưởng không cảm thấy nguy hiểm gì, nhưng ta không nghĩ vậy, nếu Hậu Thục thực sự bị Vu Nhi Quốc tiêu diệt, vậy thì tiếp theo là Thanh Khâu.”
“Tuy Đại Hãn nói có xuất binh giúp Hậu Thục, nhưng ta thấy rất lo, Vu Nhi Quốc khí thế hùng hổ, nếu Đại Lương của cải dồi dào không giúp đỡ, chưa chắc đầu lại được Vu Nhi Quốc, ta cần tìm đường lui cho người trong tộc ta.
Nói đến đây, vẻ mặt Tôn Bảo Lộc tỏ ra rốt ruột.
“Thực không biết cẩu hoàng đế của Đại Lương nghĩ thế nào, đạo lý môi hở răng lạnh mà cũng không hiểu, bây giờ còn chưa xuất binh giúp Thanh Khâu và Hậu Thục, đợi hai nơi này bị Vu Nhi Quốc xấm chiếm, một chỗ của hắn thì có thể thế nào?”
“Bảo Lục ca, cẩu hoàng đế Đại Lương mà ngươi nói là Cao Trí Kiên.”
Nghe thấy lời này, Tôn Bảo Lộc lập tức mở to con mắt.
“Hắn thực sự là hoàng đế ư? Vừa nãy không phải ngươi bốc phét với ta ư?”
“Ta không bốc phét, trước nay ta chưa từng lừa ai.”
Tôn Bảo Lộc cắn răng suy nghĩ một lúc xong, rất chán nản vỗ hai tay.
“Ấy! Người Đại Lương nghĩ thế nào vậy, chọn tên ngốc làm hoàng đế, chẳng trách lúc quan trọng cũng không xuất binh, nếu Đại Lương cũng không còn, vậy chúng ta trốn ở đâu đây!”
“Bảo Lộc ca, ngươi đứng nghĩ xấu như vậy, có thể Vu Nhi Quốc không lợi hại như vậy đâu.”
Dương Tiểu Hài không biết Đại Lương đã xảy ra chuyện gì tỏ ra vô cùng lạc quan.
“Cỏ của Thanh Khâu cũng vàng hết rồi, có nghĩa là Trường Sinh Thiên nổi giận, từ sau thiên tai lần trước, Thanh Khâu có không ít lần địa long lật mình, mẹ ta nói không sai, chuẩn bị sẵn sàng rất có lợi, đúng rồi, bây giờ Lý sư huynh làm gì?”
Tuy Lý sư huynh hơi điên khùng, nhưng chỉ cần gặp phải vấn đề, hắn luôn có thể giải quyết.
Nghe thấy câu hỏi này, Dương Tiểu Hài lộ ra vẻ mơ hồ.
“Ta cũng không biết, dù sao khi ta vừa đi, Lý sư huynh thay cái đầu ngó sen, ở thôn Ngưu Tâm trị thương.”
“Vậy được, ta xem có thể viết thư liên lạc với Lý sư huynh không, ngươi đi đường thuận lợi, chú ý an toàn, nếu thực sự không được thì quay về.”
Cùng với Tôn Bảo Lộc vỗ vai Dương Tiểu Hài, xe ngựa của Dương Tiểu Hài lại chuyển động.
Vốn dĩ mẹ của Tôn Bảo Lộc định giữ vợ chồng Dương Tiểu Hài lại ăn một bữa rồi đi, nhưng sau khi được biết người nha mình gặp nguy hiểm, Dương Tiểu Hài không muốn nghỉ một khắc.
Sau khi rời khỏi lều trại, phía sa xe ngựa của Dương Tiểu Hài có thêm mấy con dê, đều là của Tôn Bảo Lộc cho hai người ăn trên đường.
Đương nhiên Dương Tiểu Hài cũng không nhận không, bảo Triệu Tú Mai đặt thỏi vàng vào trong lều của Tôn Bảo Lộc.
Chuyến đi mất mấy ngày, Dương Tiểu Hài chậm rãi di chuyển theo bản đồ, khắp nơi đều là cỏ vàng, muốn phân biệt vị trí thực sự hơi khó.
Nhưng Tôn Bảo Lộc nói rất rõ ràng, chỉ cần đi đến giữa bãi cỏ của Thanh Khâu và sa mạc của Hậu Thục, cứ đi thẳng xuống chắc chắn tìm được cửa biển.
“Chắc sắp đến rồi.”
Dương Tiểu Hài nhìn những tảng đá nhấp nhô và đồng cỏ màu vàng, sờ râu mới mọc dưới cằm, trong lòng đắn đo suy nghĩ.
“Đương gia, uống canh thịt dê đi, thịt dê của Thanh Khâu rất bổ.”
Một bát canh nóng hổi được đưa đến trước mặt Dương Tiểu Hài.
Hắn nhận lấy uống một ngụm, cơ thể hơi lạnh lập tức ấm lên. Tuy chỉ là muối và rau dại điều vị, nhưng chất lượng thịt cực tốt của dê Thanh Khâu có thể bù lại tất cả.
“Đóng túi thịt dê còn lại, phơi khô máu đi, tuy bây giờ trời lạnh sẽ không hỏng ngay, nhưng mùi máu tanh có thể dẫn dụ súc vật.”
“Được, ta biết rồi.”
Triệu Tú Mai cảm thấy từ nói chuyện đến nấu ăn, Dương Tiểu Hài đĩnh đạc vô cùng ưa nhìn.
Ban đầu chính là thấy dáng vẻ tập trung nấu ăn của hắn, mới phải lòng hắn.
Sau khi ăn xong, xe lại lăn bánh, nhưng chưa đi được bao lâu, ngựa kéo xe bỗng nhiên dừng lại, giơ vó ngựa lớn tiếng kêu lên, dường như muốn thoát khỏi yên ngựa.
Đám dê núi vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo sau xe ngựa lập tức hỗn loạn.
“Sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Dương Tiểu Hài nhất thời không biết phải làm gì trước mọi thứ hỗn loạn này.
Dương Tiểu Hài lắp bắp với ánh mắt hoảng sợ.
Há miệng đang định nói gì, mặt đất bắt đầu rung lên dữ dội.