Đạo Quân

Chương 563




Rất nhanh, mấy trăm kỵ sĩ lại ầm ầm đi xa.

Hạo Chân nhìn theo, rất bình tĩnh.

Thực ra, đúng là y xin ý chỉ kia của Hoàng đế đấy.

Nhưng y không ra mặt, y cũng sẽ không dễ dàng ra mặt rồi dính vào chuyện này. Sẽ tự có triều thần ra mặt phân tích với Hoàng đế cái lợi cái hại, rồi Hoàng đế đồng ý.

Chuyện như vậy không làm khó được y, cho nên, căn bản là y không thượng tấu chuyện này.

Y quay người đi tới một lều vải khác.

Y vén cửa lều, bên trong có một người đang ngồi làm việc sau bàn. Chính là Chương Hành Thuỵ.

Hai bên còn có hai tên quỷ tu bảo vệ.

Thấy Hạo CHân, Chương Hành Thuỵ vội vàng đứng dậy hành lễ: “Vương gia!”



Một con kim sí từ trên trời sà xuống sơn trang.

Rất nhanh, Lục Ly quân từ một gian phòng lách ra, lên một toà lầu cao, cẩn thận đưa cho Quỷ Mẫu đang dựa vào lan can bằng cả hai tay: “Đương gia, người đã an toàn, đã tới dưới trướng Anh Vương Hạo Chân, cũng đã nhận được ý chỉ từ Kinh thành nước Tề.”

Quỷ Mẫu cầm thư mở ra xem, như trút được gánh nặng, nghiêng đầu nói: “Mời Ngưu Hữu Đạo tới một chuyến đi.”

Lục Ly Quân thưa vâng rồi rời đi.

Trong một đình đài khác, người áo đen đặt một xấp kim phiếu lên bàn, đưa tay ra với Ngưu Hữu Đạo: “Đồ đâu?”

Ngưu Hữu Đạo cầm kim phiếu, đưa cho Quản Phương Nghi bên cạnh kiểm tra, lấy tấm gương đồng từ trong ống tay áo ra, ném lên bàn như ném một thứ gì bẩn thỉu.

Trên gương đồng vẫn còn dính vết mực từ lần trước, người áo đen cầm lên, nhìn một chút, lại giở bản in lần trước ra cẩn thận so sánh một lượt, cuối cùng mới giơ gương đồng lên khua khua: “Nếu là đồ giả, ngươi biết hậu quả rồi đấy!”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Nói thật, ta còn chẳng biết có phải đồ thật hay không. Nhưng đây đúng là thứ Đông Quách Hạo Nhiên giao cho ta, chắc hẳn không phải đồ giả!”

“Hừ!” Người áo đen đứng dậy.

“Chậm đã!” Ngưu Hữu Đạo gọi y lại, nghiêng đầu ra về phía hai tay Quản Phương Nghi ra ý vẫn còn chưa đếm xong.

Người áo đen lạnh lùng nói: “Yên tâm, không thiếu tiền đâu.”

Quả nhiên, lát sau, Quản Phương Nghi dừng đếm, gật đầu: “Năm trăm vạn không thiếu.”

Lúc đầu Ngưu Hữu Đạo ra giá một ngàn vạn, nhưng song phương đàm tới đàm lui, Hiểu Nguyệt Các đồng ý với ba điều kiện còn lại, nhưng chỉ chịu chi ra ba trăm vạn. Cuối cùng, hai bên cùng lui một bước, quyết định năm trăm vạn!

Người áo đen hỏi: “Ta có thể đi chưa?”

Ngưu Hữu Đạo cười đứng dậy tiễn: “Xin cứ tự nhiên! Nhưng còn mấy lời nhờ ngươi chuyển giúp. Không đánh không quen, chuyện đã qua đều cho qua đi, cũng không nhất định phải làm kẻ địch, thiếu một kẻ địch đi đường cũng dễ hơn. Thật ra, làm bằng hữu cũng là một lựa chọn tốt, ta là người thích kết giao bằng hữu. Thiên hạ này, ai cũng đáng sợ, ai cũng đáng kính, mọi chuyện nên để đường lui, nói không chừng sau này mọi người còn có cơ hội hợp tác. Nếu quý Các không chê, chúng ta có thể thành lập một con đường liên hệ lẫn nhau, phòng ngừa tương lai xảy ra hiểu lầm gì đó. Chỉ có vậy, phiền tiên sinh chuyển lời giúp ta.”

Hai mắt người áo đen sáng lấp lánh, có vẻ như đang nhớ những lời này, nhưng không nói gì, một lát sau quay người đi nhanh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================

Chuyện này xong xuôi, Đoạn Hổ ngăn Lục Ly Quân ở ngoài đi vào báo: “Đạo gia, Lục Ly Quân muốn gặp ngài.”

“Cho mời!”

Đoạn Hổ phất tay cho hạ thủ, Lục Ly Quân đi vào trong đình, chắp tay báo: “Đạo gia, đương gia muốn gặp ngài.”

“Được. Ngươi đi về trước, ta ở đây sắp xếp chút việc nhỏ rồi qua ngay.”

Lục Ly Quân khẽ gật đầu quay người đi ra ngoài.

Ngưu Hữu Đạo dặn Đoạn Hổ: “Gọi Công Tôn Bố lại đây.”

“Vâng!”

Ngưu Hữu Đạo quay người lại, không thấy tập tiền trên tay Quản Phương Nghi đâu, bà ta chỉ cầm một cái quản tròn phe phẩy.

Hắn nói: “Lấy hai trăm vạn ra.”

Quản Phương Nghi dùng quạt tròn che ống tay áo của mình lại: “Động một tí là trăm vạn trăm vạn, ngài lấy đâu ra lắm chỗ mà tiêu tiền thế? Ngài tiêu như thế, gia nghiệp lớn nữa cũng bị ngài phá hết thôi. Tiền này ta sẽ giữ giúp ngài trước, kẻo ngài qua sông đoạn cầu. Nam nhân vong ân phụ nghĩa nhiều, nữ nhân phải giữ được chút tiền trong người mới yên tâm, ngài nói có đúng không?”

Tuy nói vậy nhưng cuối cùng bà ta vẫn đếm đủ hai trăm vạn đưa ra.

Một lát sau, Công Tôn Bố đi vào, Ngưu Hữu Đạo đẩy hai trăm vạn trên bàn tới: “Đây là hai trăm vạn, ngươi cầm.”

Công Tôn Bố kinh ngạc: “Đạo gia, đây là sao?”

“Ngươi còn có nhiều người bên dưới, cần chi tiêu nhiều. Nhưng Ngũ Lương Sơn vẫn chưa đủ, phải tìm cơ hội chiêu thêm vài đệ tử đáng tin. Ta cần mạng lưới liên lạc lớn hơn nữa. Ngươi cứ dần dần phát triển thế lực của Ngũ Lương Sơn đi, những việc này đều phải tốn tiền.”

Công Tôn Bố không biết làm sao. Mới mấy hôm trước hắn đã cho một trăm vạn, nay lại đưa thêm hai trăm vạn, y nhận cũng hơi xấu hổ. Nhưng đúng là muốn phát triển nhân thủ cần rất nhiều tiền, cuối cùng, chỉ có thể nhận lấy.

Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Quản Phương Nghi bên cạnh: “Sau này, chuyện lấy tin bên Ngũ Lương Sơn không được giữ bí mật với bà ta. Bà ta phải tham dự trực tiép vào. Còn nữa, nhân mạch của bà ta rộng lớn, hiểu nhiều biết rộng, ngươi phải cùng bà ta nghiên cứu thảo luận việc bố trí mạng lưới liên lạc thế nào, có thể hỏi chút ý kiến của bà ta.”

Nghe nói không giữ bí mật chuyện lấy tin với mình, Quản Phương Nghi chớp chớp mắt, đầu lông mày hơi bay lên.

Công Tôn Bố chắp tay với Quản Phương Nghi.

Quản Phương Nghi khẽ gật đầu cười cười.

Không còn việc gì khác, Công Tôn Bố cáo từ.

“Ngài nhìn ta làm gì?” Thấy Ngưu Hữu Đạo nhìn mình, Quản Phương Nghi vội bưng kín ống tay áo, như thể năm trăm vạn vừa rồi là của mình vậy.

“Từ hôm nay người của ngươi tiếp nhận việc bố phòng sơn trang. Tiền này cho ngươi. Việc phòng ngự cũng giao cho ngươi. Ta giao hết tính mạng cả nhà cho ngươi đấy.”

Tín nhiệm lớn thế nào mới được như vậy chứ! Quản Phương Nghi mừng rỡ, nhưng vẫn quay đầu đi, đong đưa quạt tròn, âm dương quái khí nói: “Làm như ta thích phiền phức lắm vậy!”

“Còn nữa, tiền cho ngươi, về sau, chúng ta cần tài nguyên tu luyện gì đều phải tìm ngươi.”

“Làm gì? Coi ta là lão mụ tử sai vặt à?”

Ngưu Hữu Đạo mặc kệ bà ta, quay lưng rời đi.

Hắn đi thẳng đến chỗ Quỷ Mẫu, thấy bà ta trên ban công bèn phi thân lên cười hỏi: “Có việc gì sao?”

Quỷ Mẫu đáp: “Ta chuẩn bị quay về.”

Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Đã xác nhận được rồi sao? Huynh đệ ta không lừa ngươi chứ?”

Quỷ Mẫu lườm hắn, lạnh lùng nói: “Có thể chi phối ý chỉ của Hạo Vân Đồ, năng lực không nhỏ đâu!”

Ngưu Hữu Đạo hiểu mình vẫn chưa có được năng lực này. Hắn chỉ là một tu sĩ bên ngoài, nếu dám nhúng tay vào việc triều chính nước Tề, Hạo Vân Đồ tuyệt đối sẽ không dung túng, hắn phải kín đáo giao cho Hạo Chân hành động. Hạo Chân đã lặng lẽ hoàn thành.

“Đại tỷ chê cười rồi. Có điều, đột nhiên Hạo Vân Đồ hạ ý chỉ này xuống, dù là Hiểu Nguyệt Các hay Hạo Vân Thắng cũng phải giật mình. Chắc bọn họ đã hiểu, chuyện xảy ra rồi không thể vãn hồi. Hạo Vân Đồ ra mặt bảo vệ cho Chương Hành Thuỵ, nếu xúc động giết Chương Hành Thuỵ chọc giận vào Hạo Vân Đồ thực không đáng. Lại có thêm Anh Vương che chở, bọn họ sẽ không dám tuỳ tiện động vào Chương Hành Thuỵ đâu. Nhưng với đại tỷ thì không chắc. Dù hiện giờ bọn họ sẽ không dám đánh cược lớn công hãm Âm Sơn, nhưng nếu đại tỷ rơi vào tay họ, hẳn họ sẽ không khách khí với đại tỷ. Nhưng nếu đại tỷ đồng ý công bố ra ngoài chúng ta đã kết bái tỷ đệ, ít nhiều Hiểu Nguyệt Các sẽ nể mặt ta vài phần.”

Quỷ Mẫu như thể vừa nghe chuyện cười: “Hiểu Nguyệt Các nể mặt ngươi? Ta công bố chuyện này ra chỉ sợ sẽ càng chết nhanh hơn thôi. Được rồi, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm. Sắp tới ta sẽ lên đường.”

Ngưu Hữu Đạo giữ lại: “Hay đại tỷ nghỉ ngơi thêm một chút. Gần đây ta bận việc, vẫn chưa kịp khoản đãi cẩn thận.”

“Không cần, ta không quen người ở đây.”

“Vậy ta cũng không miễn cưỡng. Đường đi vừa xa vừa dài, đại tỷ phải bôn ba qua lại đều do tiểu đệ sai. Xem tình hình của Chương Hành Thuỵ bên kia, tương lai nếu đại tỷ thấy hợp lý, có thể để cả nhà Chương Hành Thuỵ đến chỗ ta, ta sẽ dốc hết sức mà che chở.”