“Ngươi đi nói lại với ông ta, ông ta phải đảm bảo chịu trách nhiệm. Mau chóng sắp xếp việc đàm phán đi! Trước hết phải lấy được đồ đã, ổn định được Ngưu Hữu Đạo, sau này sẽ tìm cơ hội thu thập hắn!”
“Rõ!”
…
Ánh mặt trời trải khắp con đường cũ, mấy chục kỵ sĩ hộ tống hai chiếc xe ngựa phi thật nhanh.
Thiệu Bình Ba vén màn xe hé khuôn mặt ra, nhìn núi xanh lồng lộng trong ánh ban mai vàng rực rỡ.
Y vẫn đang là thanh tráng vậy mà nửa mái tóc đã bạc, sắc mặt suy tư, xe ngựa xóc nảy khiến y phải bịt khăn ho khan mấy tiếng.
Lần này y bí mật rời đi.
Mà Đại Thiện Sơn đã phái ra rất nhiều cao thủ tinh nhuệ bảo vệ y, thạm chí còn xuất hiện hai cao thủ đỉnh cao không xuống núi để hộ vệ cho y. Việc này của Thiệu Bình Ba có quan hệ tới lợi ích của toàn Bắc Châu và Đại Thiện Sơn.
Y bày hết khó khăn và tình thế khó xử ra trước mặt Đại Thiện Sơn. Đại Thiện Sơn không còn lựa chọn nào khác, muốn giữ được lợi ích cho mình chỉ có thể phối hợp với y, cũng ký thác hy vọng vào y, hy vọng y có thể hoá giải nguy cơ mà Bắc Châu sắp gặp phải. Chí ít là Đại Thiện Sơn không thể không góp sức.
Thấy y lại ho khan, Thiệu Tam Tỉnh cũng ngồi trong xe rướn lên vỗ vỗ lưng cho y, thấp giọng nói: “Đại côgn tử, Tô tiểu thư còn không biết ngài phải đi, có cần báo cho Tô tiểu thư một tiếng không?”
Thiệu Bình Ba nhẹ nhàng khoát tay: “Không cần, ta không yên tâm với người của nàng ấy, tạm thời không muốn tiết lộ hành tung. Chuyện này nàng ấy có phản hồi gì không?”
Thiệu Tam Tỉnh đáp: “Có, đang tiến hành.”
…
Trên thảo nguyên mênh mông có vài ngọn lều vải lớn dựng ven hồ, gần đó có dê có bò lảng vảng.
Anh Vương Hạo Chân tĩnh toạ bên hồ thả câu, một tay cầm cần, một tay xoa xoa một khối đá, nhìn thì như câu cá, nhưng chẳng thiết nhìn mồi.
Mấy trăm kỵ sĩ từ đằng xa ầm ầm đuổi tới khiến cho y phải quay sang nhìn.
Phần lớn nhân mã bị hộ vệ ngăn lại, chỉ có mấy người vào được. Người đi đầu mặc áo bào tím, thân thể khôi ngô, khuôn mặt vuông vắn rõ ràng như đao tước búa bổ, tóc dài thả sau vai, trên trán buộc một con chim vàng phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ.
Thấy người này, Hạo Chân đứng dậy, chắp tay với hán tử áo tím cưỡi ngựa tới gần: “Hoàng thúc, sao ngài lại tới đây?”
Người tới là Tây Viện Đại Vương Hạo Vân Thắng.
“Hiền chất thật có nhã hứng đó!” Hạo Vân Thắng cười lạnh, xoay người nhảy phắt xuống, một bên đòn chân bằng kim loại rất nổi bật, bước đi hơi khập khiễng.
“Dù sao cũng rảnh rỗi!” Hạo Chân cười đáp.
Hạo Vân Thắng tới thùng gỗ bên cạnh, nhìn vào trong, chỉ có nửa thùng nước, chẳng có lấy một con cá nào.
Lão lướt ánh mắt quét qua mặt hồ, đột nhiên cúi người nhặt lấy cần câu dưới đất lên, kéo mạnh một cái, một con cá dài bằng nửa cánh tay bị lão kéo lên khỏi mặt nước, rơi bạch xuống đất.
Ném cần câu đi, Hạo Vân Thắng nói: “Hiền chất không câu cá được đâu.”
Hạo Chân tâm phục khẩu phục chắp tay nói: “Không bằng hoàng thúc.” Y lại quay sang chỉ chỉ con cá kia, dặn thủ hạ: “Làm sạch nấu lên đi, vừa vặn để mời hoàng thúc.”
Y quay sang đưa tay mời Hạo Vân Thắng: “Hoàng thúc đi đường dài đến chắc mệt nhọc, mời vào trong trướng nghỉ ngơi.”
Hạo Vân Thắng nhìn bốn phía một lát rồi khập khiễng xoay người đi theo Hạo Chân.
Hai người vào trong trướng, Hạo Vân Thắng phất tay đuổi người không liên quan lui xuống, ngồi vào ghế chủ.
Hạo Chân cười cười tự rót chén trà mời y: “Hoàng thúc tới đây có việc gì sao?”
Hạo Vân Thắng hỏi: “Chương Hành Thuỵ của Tây Viện ta đâu?”
“Y không ở chỗ cháu, đã tới chỗ lục thúc kiểm kê hoàng sản rồi.”
Sắc mặt Hạo Vân Thắng sa sầm xuống: “Sao ta lại nghe nói y đã xảy ra chuyện?”
Hạo Chân kinh ngạc hỏi lại: “Làm sao có thể?”
“Ngươi bớt giả bộ hồ đồ với ta đi. Ta đã hỏi rồi, y không có tới chỗ lão lục. Giao người ra!” Hao Vân Thắng vỗ bàn.
Hạo Chân vẫn khó mà tin được:”Hoàng thúc, sao lại không có?”
Hạo Vân Thắng đứng dậy cả giận mắng: “Y làm việc dưới tay ngươi, chẳng lẽ các ngươi không có thư lui tới sao? Có hay không có, chẳng phải ngươi biết rõ nhất sao?”
Hạo Chân vội khoát tay: “Hoàng thúc bớt giận, thực sự cháu không biết tình hình của y. Thúc cũng biết việc lần này là việc đắc tội với người ta mà vẫn phải làm, những lời hoàng thúc dặn dò khi tiễn cháu vẫn còn văng vẳng bên tai. Hoàng thúc dặn cháu phải mở một mắt nhắm một mắt, quả thực cháu cũng làm đúng như lời hoàng thúc dặn. Chương Hành Thuỵ là người của hoàng thúc, y vẫn một mực không gửi thư cho cháu, cháu còn tưởng đây là ý của hoàng thúc nên không tiện hỏi, cũng không tiện quản. Chỉ cần xong việc y có được kết quả cho cháu là được. Cháu thực sự không biết tình hình hiện tại của y thế nào.”
“…” Hạo Vân Thắng nghẹn lời không nói được gì.
Tây Viện phụ trách quản lý việc của hoàng tộc, hoàng sản cũng nằm trong phạm vi ấy, làm sao có thể không có chút vấn đề chứ. Chuyện mà được tra ra, lão sẽ phải chịu trách nhiệm, thực sự đúng là lão đã kín đáo tỏ ý dặn Hạo Chân nhắm một mắt mở một mắt.
Trước đó lão còn tưởng rằng Hạo Chân chọn người của lão là cố ý, nhưng giờ nghe y nói vậy, có vẻ như mình hiểu lầm thật, vẫn là vị này không muốn dính dáng đến chuyện rắc rối.
“Ngươi thực sự không biết?” Hạo Vân Thắng nghi ngờ hỏi.
Hạo Chân bất đắc dĩ đáp: “Hoàng thúc, cháu thực sự không biết! Thúc không thấy sao, hôm qua cháu còn nhận được ý chỉ của Bệ hạ, trong đó có nói đến chuyện của Chương Hành Thuỵ.”
Hạo Vân Thắng hơi giật mình, hỏi: “Trong ý chỉ của Bệ hạ có nhắc đến Chương Hành Thuỵ? Nói đến thế nào?”
“Để cháu tìm.” Hạo Chân lật một đống văn thư trên bàn lên, lấy một tấm chỉ ý đưa cho lão xem.
Hạo Vân Thắng cầm lấy, vội lật ra xem. Đúng là ý chỉ của Hoàng đế, trên đó ý nói nước Tề có địa vực rộng lớn, Hạo Chân muốn kiểm kê hoàng sản trên toàn quốc sẽ tốn rất nhiều thời gian, để giảm bớt khó khăn, Hoàng đế điều bọn Chương Hành Thuỵ rời Tây Viện, do Hạo Chân quản lý.
Nói cách khác, có ý chỉ này, Chương Hành Thuỵ đã đường đường chính chính là người của Hạo Chân, không thuộc về Hạo Vân Thắng nữa.
Thấy sắc mặt Hạo Vân Thắng đen thui, Hạo Chân ở bên cạnh nói: “Hoàng thúc không biết việc này sao? Điều chuyển người đến chỗ cháu, theo lý thì công văn cũng phải được đưa đến Tây Viện mới phải.”
Hạo Vân Thắng nhắm mắt lại, sắc mặt cứng đanh. Thực sự lão không biết việc này. Hẳn là công văn đã được đưa đến Tây Viện, nhưng lão đi đường không nhận được, không phải chuyện gì gấp gáp, bên Tây Viện sẽ không truyền tin cho lão.
Mấu chốt là phần lớn người bên Tây Viện không biết thân phận thực sự của Chương Hành Thuỵ, bình thường lão cũng không thường đi lại gần gũi với y, chỉ là điều động mấy nhân viên nho nhỏ, có thể báo chậm một chút, hẳn là họ đang để chờ khi nào có việc gì quan trọng cần báo đi sẽ gửi kèm.
Nhưng lão phải ngỡ ngàng và nghi ngờ là ở chỗ, sớm không điều, muộn không điều, đúng lúc này Hoàng đế lại điều Chương Hành Thuỵ cho Hạo Chân là có ý gì? Có phải Hoàng đế đã biết chuyện gì không? Nếu không, làm sao lại trùng hợp như thế? Là ông ta đang cảnh cáo mình sao?
“Sao ta lại nghe nói là do ngươi cầu Bệ hạ xin người?” Hạo Vân Thắng lạnh lùng hỏi lại.
Hạo Chân nghiêm túc đáp: “Hoàng thúc đừng nghe kẻ khác nói hươu nói vượn! Tuyệt đối không có việc này! Nếu hoàng thúc không tin, có thể đi kiểm chứng! Chưa kể, cháu muốn tránh xa rắc rối còn không kịp, còn đòi người của hoàng thúc làm gì? Nhất định là có người đâm thọc rồi, xin hoàng thúc minh giám!”
Hạo Vân Thắng ném ý chỉ trong tay lên bàn: “Đương nhiên ta sẽ phải tra xét rõ ràng!” Dứt lời, lão xoay người rời đi.
“Hoàng thúc!” Hạo Chân đuổi theo ra khỏi lều trại, thấy Hạo Vân Thắng nhảy lên toạ kỵ bèn bước tới ngăn lại: “Hoàng thúc mới tới, còn chưa uống được ngụm trà còn vội đi đâu?”
“Tránh ra, ta còn có việc!”
“Hoàng thúc, ngài nói không thấy Chương Hành Thuỵ, có thật không?”
“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai? Giờ y là người của ngươi, ngươi tự nghĩ cách đi!” Hạo Vân Thắng thúc ngựa lách qua người Hạo Chân, quất mạnh một roi, phóng vút đi, tuỳ tùng cũng đuổi theo.