[Đạo Mộ Bút Ký | Hắc Vạn] Sư Phụ, Pheromone Của Anh Có Mùi Gì Vậy

Chương 2




Đến tuổi học đại học, đã có rất nhiều người không còn sử dụng thuốc ức chế để vượt qua kỳ phát tình nữa, ai cũng là người lớn, có thể làm một số chuyện của người lớn.

Tô Vạn sau khi trở lại trường khéo léo hỏi bạn học xử lý kỳ phát tình của mình như thế nào, và đối phương đã trả lời như thế.

Nghe có vẻ rất có đạo lý, Tô Vạn vuốt cằm suy nghĩ một chút, ngồi trong lớp có chút lơ đễnh, tầm mắt quét qua một vòng, cũng không thấy cô gái nào vừa ý, thứ nhất, Alpha và Omega dù sao cũng là số ít, đại đa số vẫn là Beta, thứ hai, Tô Vạn cảm thấy những người này đều quá tầm thường.

Tuy rằng Tô Vạn trông có vẻ non nớt, nhưng dù sao cũng là một Alpha hàng thật giá thật, đi theo Hạt Tử học lâu như vậy, cho dù không thể ở trước mặt các bạn học thể hiện thân thủ, nhưng thân hình và khí chất cũng thuộc loại tốp đầu. Trong trường học không phải là không có người thích cậu, nam nữ từng thổ lộ với cậu hai bàn tay cũng đếm không hết, nhưng cậu đều từ chối.

Dần dà, các bạn học đều biết, tiêu chuẩn của học trưởng Tô Vạn năm ba khoa quản lý cực kỳ cao, độc thân đến giờ, không biết đã dùng bao nhiêu thuốc ức chế cũng tuyệt đối không tùy tiện tìm bạn đời, có người hiểu chuyện âm thầm suy đoán, lần đầu tiên của Tô Vạn kết hợp với kỳ phát tình, không biết có thể giày vò Omega thành bộ dạng thế nào.

Nhưng mà Tô Vạn không nghĩ xa như vậy, cậu cũng từng tự hỏi có phải do tiêu chuẩn của mình quá cao hay không, mãi đến học kỳ trước mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Lúc ấy Hệ Hoa lịch sự hẹn Tô Vạn mấy lần, chẳng qua là cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi thư viện, xem phim các loại,... Cậu cũng không biết đối phương có ý gì. Bởi vì ở cùng một nhóm nghiên cứu, đối phương giúp Tô Vạn viết một bài luận văn ngắn, Tô Vạn vì giữ mặt mũi nên cũng đành đáp ứng một lần, một bữa cơm ăn đến hơn tám giờ tối, Tô Vạn nhìn thời gian, vô cùng nghiêm túc mà nói với Hệ Hoa: "Trễ rồi, chúng ta mau trở lại trường đi, nếu không cổng sẽ đóng mất."

Hệ Hoa là Omega, thời gian đóng cổng của ký túc xá hơi sớm một chút, nhưng mới chín giờ, cô hơi sững sờ, tuy rằng cô muốn rề rà từ từ đi về, để tìm cớ ở lại bên ngoài cùng Tô Vạn —— à không —— cùng bạch mã hoàng tử trẻ tuổi sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, nhưng cũng quá sớm đi!

"Ừ... Cổng đóng lúc 10 giờ, bây giờ còn sớm, Vạn Vạn, mình còn muốn xem phim."

Hệ Hoa cảm thấy mình đã cố gắng hết sức, nở nụ cười ngọt ngào nhất, tuy nhiên Tô Vạn nhíu mày: "Nhưng lát nữa tớ sẽ về nhà, một mình cậu xem phim rồi về trường không được an toàn cho lắm."

Nụ cười của Hệ Hoa đông cứng lại, chậm rãi hít sâu một hơi mới nói: "Không xem cũng được, vậy chúng ta đi dạo bên hồ nhỏ ở trường đi."

Đêm khuya vắng lặng, gió đêm phất phơ, quả là một chỗ kinh điển để nói chuyện tình cảm, Tô Vạn đi vòng quanh năm vòng với Hệ Hoa không có bất kỳ phản ứng gì, sau cùng Tô Vạn nhìn đồng hồ sợ không kịp chuyến xe buýt cuối cùng trở về cửa hàng, thật sự đưa Hệ Hoa đến dưới chân ký túc xá, đối phương nhịn không được, tỏ vẻ rất ủy khuất: "Tô Vạn, cậu ghét mùi pheromone của mình đến vậy sao? "

Tô Vạn ngẩn ra: "Cái gì? "

"Cậu cứ dụi mũi, còn hắt hơi hai cái, kỳ phát tình của mình sắp đến, mùi pheromone nồng đậm như vậy cậu cũng coi như không thấy, mình tệ như vậy sao?"

Tô Vạn tiếp tục ngẩn ra: "Tớ tưởng đó là mùi nước hoa của cậu, còn muốn nói với cậu mùi nước hoa quá nồng."

Hệ Hoa: "..."

Cũng may Hệ Hoa là một cô gái hiền lành, không có đem chuyện này nói ra, nếu không Tô Vạn lại phải gánh thêm lời đàm tiếu khác, ví dụ như "Mọi người biết không? Tô Vạn tiêu chuẩn đặc biệt cao kia, thật ra căn bản là không được, cậu ta không có phản ứng đối với pheromone của Omega."

Tô Vạn: "Không có, không có, đừng có nói bậy!"

Tô Vạn thu lại tâm trí và thở dài trong tiềm thức, Hệ Hoa là một cô gái tốt, da trắng xinh đẹp lại tốt bụng, gia cảnh giàu có, dịu dàng chu đáo, dù là chuyện tình cảm hay tính chuyện lâu dài, đều là một đối tượng cực kỳ tốt, nhưng Tô Vạn chỉ là không có cảm giác, ngửi được pheromone của đối phương cũng không có cảm giác gì.

Tô Vạn sờ sờ mũi mình, trong lòng buồn bực, không phải là bị tên họ Ngô lây bệnh chứ, nghe nói hít nhiều pheromone sẽ ảnh hưởng đến khứu giác, nhưng cậu cũng chưa từng chạm qua những thứ đó.

Truyền thống của sư môn quả nhiên không phải điều tốt, Tô Vạn ngẫm lại sư phụ của mình —— bị mù, sư huynh của mình —— không thể ngửi được, bằng hữu của sư phụ Trương Khởi Linh —— bị câm, nhìn cái đại gia đình này, thật đáng sợ! Đây là loại sư môn gì, nếu mình là người điếc, có thể tổ chức đoàn đi khoa tai mũi họng, cũng không biết giá cả đoàn có rẻ hơn một chút không.

Nghĩ đến sư phụ, Tô Vạn cúi đầu nhìn điện thoại di động, chỉ có một tin nhắn lẻ loi được gửi tới, "Đừng tức giận với người khuyết tật, thuốc ức chế ở trong quầy, không về thì tự mình đi mua, đừng tìm tôi đòi tiền, tôi nghèo hơn cậu nhiều."

"Anh bảo tôi về, tôi sẽ về sao, vậy chẳng phải rất mất mặt sao..." Tô Vạn lẩm bẩm một tiếng, bạn học bên cạnh tưởng cậu đang nói chuyện với mình, ghé lại gần trả lời, ngửi một cái rồi hạ thấp giọng nói: "Tô Vạn, lần này sao cậu lại không dùng thuốc ức chế, mùi sữa có hơi nặng, đừng đợi đến khi kích động kỳ phát tình của Omega, lại chọc đến Alpha khác, đến lúc đó nhân viên tư vấn nhất định sẽ bắt cậu vào bệnh viện của trường."

Tô Vạn nhất thời không nói nên lời, nhớ tới mấy nam y tá thô kệch được trang bị đặc biệt để đối phó với những Alpha hung hăng khi đến kỳ phát tình, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cười gượng một tiếng: "Không sao, lát nữa tôi sẽ về nhà."

Đằng nào cũng mất mặt thì cứ mất mặt thôi.

Lúc Tô Vạn trở lại cửa hàng trời còn chưa tối hẳn, trong hẻm đã yên tĩnh lại, cửa đã bị khóa.

"Mẹ kiếp," Tô Vạn mắng một tiếng, tức giận lấy chìa khóa ra mở cửa, "Mẹ nó đã đi ra ngoài rồi còn bảo tôi về ở lại, còn khóc lóc kể nghèo, lòng dạ còn đen hơn mắt."

Cửa hàng không lớn, sau khi Tô Vạn đóng sầm cửa lại thì thấy hai hộp thuốc ức chế ở quầy, một loại là uống, một loại là tiêm.

Trước đây, Tô Vạn sẽ dùng thuốc ức chế sớm, chỉ cần uống như bình thường là đủ, trừ phi đã ở trong giai đoạn phát tình, mới phải dùng đến kim tiêm cấp tốc. Cái trước đối thân thể thì vô hại hơn, cho nên Hạt Tử xưa giờ không bao giờ chuẩn bị thuốc tiêm, không khác gì mẹ già đau lòng.

Tô Vạn lấy hộp kim tiêm kia, nhấc chân đi về phía sân sau, vừa bước vào sân liền ngửi thấy trong không khí có một mùi rượu nhàn nhạt.

Sư phụ ở nhà uống rượu còn đập cả bình???

Tô Vạn buồn bực gãi gãi đầu, cầm cây lau nhà, xách theo một thùng nước, cam chịu đi về phía phòng sau, dù sao cậu cũng chính là Điền Loa cô nương* dọn dẹp đống bừa bộn —— không phải —— Điền Loa hoàng tử, quên đi, làm hoàng tử của tộc ốc sên cũng không phải chuyện gì đáng để khoe khoang.

*Cô gái vỏ ốc (theo truyện cổ tích của Trung Quốc) nói về cô gái chui ra khỏi vỏ ốc để nấu cơm dọn dẹp nhà cửa.

Vừa đẩy cửa chính phòng ra, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt, Tô Vạn vô thức hít một hơi, chép miệng nghĩ, rượu này của sư phụ thật sự không tệ, nhưng ngửi kỹ lại mới thấy nguồn gốc của mùi hương này hình như là từ phòng mình, trái tim nhất thời vọt lên cổ họng.

Căn nhà này của Hoắc gia diện tích không nhỏ, lúc cho Hắc Hạt Tử thuê lại thu tiền thuê nhà rất rẻ, phòng sau khoảng ba gian lớn, ngoại trừ phòng chính ở giữa tụ lại thành sảnh đường, hai bên đều bị chia làm đôi, tạo thành bốn gian phòng nhỏ, Tô Vạn và Hạt Tử mỗi người chiếm một phòng ngủ, vì còn bày đống mô hình gundam của mình, Tô Vạn còn cố ý chọn phòng lớn hơn một chút.

Mà bây giờ, Tô Vạn phát hiện mùi rượu dường như truyền tới từ phòng ngủ của mình.

Xong rồi, Tô Vạn nuốt nước bọt, cảm giác được tim mình đập nhanh hơn, đầu óc choáng váng, cậu không dám tưởng tượng cảnh sau khi đẩy cửa ra, người thì ngã xuống đất, rải rác một đống, thậm chí có khi là cả người ngâm trong rượu —— Tô Vạn cảm thấy như muốn ngất đi.

"Chắc là do huyết áp quá cao..." Tô Vạn giật giật cổ áo, lồng ngực nặng đến khó thở, bước đến cửa phòng ngủ cũng nặng nhọc không kém, hít sâu mấy hơi mới đẩy cửa ra.

Nhưng mà những động tác này chỉ làm cho cậu ăn thêm càng nhiều không khí bị tràn ngập mùi rượu, ngay lúc cậu mở cửa, căn phòng tối tăm gần như hóa thành rượu thật khiến Tô Vạn lảo đảo dưới chân, phải vịn khung cửa đứng vững mới mò mẫm đi bật đèn, còn chưa ấn công tắc, trong bóng tối bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lười biếng.

"Đừng bật đèn."

"Sư —— Sư phụ?!" Tô Vạn giật mình, lập tức rút tay về, híp mắt tìm kiếm trong phòng một hồi, mới phát hiện có người nằm trên sô pha lười ở góc phòng, "Sao anh lại ở đây? Cửa trước đã khóa, anh uống rượu à? Đừng nói là thật sự làm vỡ bình rượu trong phòng em chứ?"

Một lúc lâu sau cũng không thấy Hắc Hạt Tử lên tiếng, giống như ngủ thiếp đi, ngay cả tiếng hít thở Tô Vạn cũng không nghe thấy, đứng một lúc, cậu định mở cửa sổ để hít thở không khí.

Một khi trời tối, đêm luôn đến nhanh. Lúc cậu vừa mới vào ngõ, sắc trời vẫn còn hơi sáng, trong chốc lát, bầu trời bốn phương ngoài sân đã bắt đầu lấp lánh mấy ngôi sao, ánh trời cũng không còn chiếu vào trong phòng.

Tô Vạn tựa vào cửa sổ hít thở vài hơi không khí trong lành, rốt cục nghe được Hắc Hạt Tử mở miệng, giọng có chút khàn khàn: "Sao cậu lại quay về?"

Tô Vạn tức giận liếc mắt, lấy cây quạt ở góc phòng để quạt gió: "Có phải anh uống quá nhiều rượu giả không? Không phải hôm qua anh nhắn tin bảo em về sao?"

"Ồ..." Bóng người trong góc khẽ nhúc nhích, cười nhẹ một tiếng, "Trước kia mỗi khi tôi than nghèo với cậu, cậu đều sẽ bỏ nhà ra đi."

Động tác Tô Vạn dừng lại, cậu không nói gì, trong lòng sinh ra một ít nghi hoặc, trước kia không tệ đến mức đó, nhưng Hạt Tử biết rất rõ, cậu trước sau gì cũng trở về dùng thuốc ức chế, bây giờ "khóc nghèo" với cậu, dường như là cố ý muốn đuổi cậu ra ngoài, hơn nữa còn khóa cửa trước để giả vờ như không có người ở nhà.

Huống chi ngày hôm trước lúc Tô Vạn đi, bày đủ khí thế bỏ nhà ra đi, chẳng lẽ Hạt Tử tin rằng cậu thật sự sẽ không quay trở lại, mới ở nhà làm càn như vậy sao?

Động tác quạt tay của Tô Vạn chậm lại, nhấc chân đi vào trong góc, vừa hỏi: "Sư phụ, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?"

"Đi ra ngoài."

Cậu còn chưa đi được hai bước, Hạt Tử đã trả lời câu hỏi, thậm chí còn không hẳn là câu trả lời mà giống như mệnh lệnh, nếu như không phải là giọng điệu lười biếng, Tô Vạn có lẽ đã hoài nghi mình sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.

Tô Vạn vẻ mặt mờ mịt: "Cái gì?"

Hạt Tử khẽ thở dài, lặp lại một lần nữa, giọng điệu cứng rắn hơn một chút: "Tôi nói, đi ra ngoài."

Tô Vạn có chút không kịp phản ứng, hỏi ngược lại: "Anh say rồi à? Đây là phòng ngủ của em, anh uống trên ghế sofa của em như vậy, còn bảo em đi ra ngoài, anh làm ơn tỉnh táo chút đi, uống thêm anh sẽ mù luôn đấy." Nói xong nheo mắt lại, ước chừng vị trí của Hạt Tử, vừa nhắm trúng liền quạt một trận thật mạnh.

Hạt Tử thở dài một lần nữa: "Nhiều khi thấy cậu ngốc, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ngốc như vậy."

Tô Vạn cau mày, trong lòng nói sao lại mắng người, một ngọn lửa không tên vọt lên, cậu liên tiếp bước mấy bước định lôi Hắc Hạt Tử từ trong sô pha lên. Chỉ là trong phòng quá tối, cậu chỉ có thể mò mẫm bắt lấy một tay của Hắc Hạt Tử, lúc cầm lên lại sửng sốt. Bàn tay của Hạt Tử rất nóng. Không, chính xác mà nói, nhiệt độ cơ thể của Hạt Tử lúc này rất cao.

Tô Vạn bỗng nhiên trở nên lo lắng, thấp giọng gọi "Sư phụ?", Hạt Tử không nói gì, cậu theo cánh tay sờ sờ mặt Hạt Tử, không đeo kính râm, trên trán đã ướt một tầng mồ hôi.

"Sư phụ, anh không sao chứ?"

Thanh âm của Tô Vạn gần như thấp đến mức không thể nghe thấy, nhưng Hạt Tử nghe thấy, phát tiếng cười trầm thấp, bàn tay Tô Vạn chạm vào gò má hắn đã đặt ở bên cổ hắn, rung động trong cổ họng truyền đến tay Tô Vạn một cách rõ ràng, mang theo nhiệt ý kinh người, khiến Tô Vạn lạnh cả sống lưng.

"Trước kia cậu đã hỏi tôi, pheromone của tôi có mùi gì, cậu còn nhớ không?"

Tô Vạn cảm thấy chân có chút mềm nhũn, lắp bắp trả lời: "Còn nhớ..."

"Vậy, bây giờ cậu đã có câu trả lời."