"Sư phụ, hình như kỳ phát tình của em sắp đến rồi, làm sao giờ?"
Hắc Nhãn Kính nghe thấy tiếng nói, buông khung gỗ đang đánh bóng trong tay xuống, dụi dụi mắt, nhìn về phía Tô Vạn: "Tôi đi mua thuốc ức chế cho cậu. "
Hai tay Tô Vạn chống cằm, lười biếng nằm sấp trên bàn, tầm mắt theo động tác mà nhìn đến mặt của Hắc Nhãn Kính, nhìn đôi mắt hiếm khi không bị kính râm che lấp, chỉ thấy đồng tử đen đến dọa người, gần như không có nổi một tia sáng, vậy nên cậu phải làm mờ đèn bàn một chút, nhíu nhíu mày nói: "Sư phụ, em có thể không dùng thuốc ức chế không?"
"Cậu có thể ổn định cảm xúc và kiểm soát bản thân?"
"Hình như không thể."
"Yên tâm, tôi sẽ mua thuốc ức chế loại tốt nhất." Hắc Nhãn Kính đứng lên, sờ lên đầu Tô Vạn an ủi cậu.
Tô Vạn bĩu môi, đẩy tay hắn ra, ngửa đầu lên oán giận nói: "Chúng ta có thể đừng lúc nào cũng lôi thuốc ức chế ra không, tuy rằng em phân biệt giới tính muộn, nhưng tốt xấu gì cũng đã qua ba bốn năm, mỗi lần tới kỳ phát tình đều cho em thuốc ức chế, trông em có khác gì cái bể chứa thuốc ức chế không?"
"Vậy cậu muốn thế nào?"
"Em muốn tìm Omega nữ!"
Hắc Nhãn Kính cúi đầu, nhéo cằm Tô Vạn, cảm giác không tệ, nheo mắt lại nói: "Đôi mắt tròn như hạnh nhân, mày nhíu lại, như vui còn giận, như có nước mắt trong suốt."
Tô Vạn có chút bối rối: "Sao tự dưng khoe tài văn chương vậy?"
"Không phải, tôi chỉ nghĩ bộ dạng này của cậu đi ra ngoài, các cô gái lại tưởng cậu là chị em hahaha!" Hắc Nhãn Kính bỗng nhiên nở nụ cười, "Đồ đệ, Alpha như cậu thật là thất bại! "
Đáng ghét, Tô Vạn nghĩ thầm, lần nào cũng lấy chuyện này ra cười nhạo cậu, nhất thời thẹn quá hóa giận: "Anh có lương tâm không! Không phải chỉ là do dáng dấp còn non chút sao, pheromone cũng không phải là em có thể lựa chọn, mùi sữa còn rất dễ ngửi nữa! Xem thường mùi sữa, khi còn nhỏ anh không uống sữa chắc! "
Hắc Nhãn Kính không dừng cười được, Tô Vạn tức giận đấm hắn một cái, vì nghĩ cho mắt của hắn nên trong phòng rất tối, chỉ nghe được trong bóng tối tiếng va chạm và tiếng đau té ngã truyền đến.
Tô Vạn cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Tô Vạn luôn cho rằng mình là Beta, bình thường Alpha và Omega ở tuổi mười một mười hai đã phân hóa ra giới tính thứ hai, kỳ phát tình cũng sẽ diễn ra trong một hai năm tiếp theo đó, nếu như còn trẻ, người bình thường sẽ dùng thuốc ức chế vượt qua tuổi dậy thì, không quan hệ tình dục với người khác giới cho đến khi trưởng thành.
Còn bản thân Tô Vạn lại không có động tĩnh gì, ba cậu là kiểu người "cho con tiền là yêu con", cũng không để ý, vì thế mặc định là Beta, cho đến ba bốn năm trước. Khi đó Tô Vạn học lớp 12. Tô Vạn và hai người bạn Alpha của mình bị một người đàn ông tên Ngô Tà ném vào sa mạc, từ đó cuộc sống bình thản bị đảo lộn, mà giới tính thứ hai của Tô Vạn cũng là khi đó mới được phát hiện.
Quá trình này lại còn khá trớ trêu, mặc dù Alpha và Omega nhìn chung có thể được phân biệt từ ngoại hình và khí chất, nhưng trên thế giới này, có một số người không thể bị đánh giá bằng những tiêu chuẩn thông thường, ví dụ như sư huynh của Tô Vạn, Ngô Tà.
Ngô Tà là Omega, một Omega dị thường, ở trong sa mạc đúng lúc kỳ phát tình, hắn cực kỳ bình tĩnh nuốt thuốc, sau đó vì pheromone của Omega mà nóng nảy đánh cả đám Tô Vạn một trận.
Trận đánh đó vẫn luôn được Tô Vạn ghi nhớ trong lòng, gần như đã trở thành bóng ma tâm lý của cậu, vốn bởi vì cậu phát hiện bản bản thân là Alpha nên Tô Vạn còn rất vui vẻ, nhưng sau khi Ngô Tà đánh cậu bẹp dí còn nói một câu: "Nếu cậu là Beta, tôi đã tha cho cậu rồi."
Đáng sợ, Tô Vạn nghĩ thầm, từ nay về sau cậu không có khả năng tìm một nam Omega để làm bạn đời, vừa nghĩ tới ngày đó ba Alpha đường đường chính chính bị một Omega tới kỳ phát tình ấn vào trong cát, cọ qua cọ lại, ngay lập tức đã thấy sợ hãi.
Tô Vạn cảm thấy rất ủy khuất.
Vì ủy khuất nên Tô Vạn đã đưa ra một quyết định rất thiếu khôn ngoan, cậu gửi wechat cho Ngô Tà, yêu cầu bồi thường thiệt hại về tinh thần.
Ngô Tà không biết cậu làm cái quỷ gì, chỉ trả lời với một dấu chấm hỏi, Tô Vạn thấy rất kỳ lạ, bây giờ người này nói chuyện ngắn gọn vậy sao? Lúc trước rất dông dài, còn thích nói ra mấy câu triết lý sống cho người khác nghe.
"Sư huynh, kỳ phát tình của tôi đến rồi, sư phụ không cho tôi đi ra ngoài trêu chọc mấy em gái, bởi vì anh, tôi lại không thể tán tỉnh bọn con trai, mỗi lần đến kỳ phát tình đều dùng thuốc ức chế để vượt qua, anh không cảm thấy nên bồi thường cho tôi sao?"
"Nói ai vậy, cái gì gọi là bởi vì tôi mà không thể tán tỉnh bọn con trai?"
"Giới tính của anh tạo thành bóng ma tâm lý cho tôi."
"Liên quan gì đến tôi!"
"Làm sao anh có thể cũng vô lương tâm như sư phụ chứ!!!?"
"Truyền thống của sư môn"
"Tôi nguyền rủa anh không bao giờ có thể kết hôn!!! Omega tàn bạo như vậy, để xem Alpha nào dám lấy anh!!!"
"Đừng lo, ngày mười bảy tháng tám mang theo phong bì đỏ đi lễ nhé, hẹn gặp lại ^_^ "
Tô Vạn bối rối, ngày mười bảy tháng tám, vậy không phải chỉ còn hai tháng sao? Tên họ Ngô thật sự là tìm được đối tượng rồi? Không lý nào, ngay cả sư phụ cũng nói, "Đại đệ tử của tôi quả thật tàn nhẫn đến mức vừa bạo lực vừa quyến rũ, Hoa nhi gia còn phải lui về tuyến hai", đến loại người này còn có thể tìm được đối tượng kết hôn, không lý nào cậu vẫn là chó độc thân được.
Tô Vạn càng thêm ủy khuất, cậu không dám khiêu chiến với sư huynh của mình, chỉ có thể tỏ thái độ với Hắc Hạt Tử, vì thế dứt khoát quyết định lại một lần nữa bỏ nhà ra đi!
Hiện tại cậu đang học năm ba, còn chưa nghỉ, bình thường ngoại trừ đi học, hơn phân nửa đều là chạy theo phía sau Hạt Tử, bây giờ nhớ tới chuyện thuốc ức chế liền bực mình, trước kia nhẫn nhịn một chút còn có thể cho qua, hôm nay bị Ngô Tà đả kích như vậy, nhất thời muốn chạy trốn, về trường rồi cũng không định quay lại.