Chương 5: Nhị Nguyệt Hồng cầu trợ giúp
“Đó là một ngôi mộ cổ thời Bắc Tống, người của tôi phát hiện ra, nhưng lần hành động này chỉ có duy nhất một mình tôi, cho nên tới đây xin trợ giúp từ mọi người”
“Có thù lao, sau khi thành công, tất cả mọi thứ bên trong mộ thất thuộc về mấy người, tôi chỉ cần duy nhất một vật, đó là đồng tiền trong miệng mộ chủ”
Nhị Nguyệt Hồng cất cao giọng nói.
Hắc Bối Lão Lục đứng ở bên cạnh Lạc Việt, sắc mặt có hơi ửng hồng. Sự tích Hồng gia làm giàu dựa vào đổ đấu, thế hệ trước của Trường Sa ai ai cũng biết, rất nhiều người thời đại này dò hỏi sơ qua về họ cũng biết. Nhị Nguyệt Hồng muốn cầu viện Lạc Việt hỗ trợ y hạ đấu, Hắc Bối Lão Lục dĩ nhiên là kích động vô cùng.
“Nhưng bên phía mọi người, tôi hi vọng vị huynh đệ tên Tề Bát kia cũng phải đi cùng, kiến thức của huynh ấy tương đối nhiều, đến nỗi những người khác, vậy cũng chỉ có Lạc Gia và Lão Lục”.
Nhị Nguyệt Hồng điểm danh gọi thẳng tên, chỉ cần ba người bên trong bàn khẩu Lạc Việt cai quản.
Lạc Việt gật đầu: “Có thể”
“Chừng nào thì bắt đầu hành động? Vị trí ngôi mộ đại khái ở nơi nào? Chúng ta ít người như vậy, đi đến đó có thể gặp phải nguy hiểm bất trắc hay không?”
Lúc này Hắc Bối Lão Lục còn chưa từng tiến hành bất kỳ một lần đổ đấu nào, bộ dáng dường như hơi kích động. Không chỉ là vấn đề được thử trải nghiệm cảm giác phiêu lưu mạo hiểm, chỉ riêng việc gã nghĩ tới những món bảo bối nằm dưới mộ, nước dãi trong miệng đã chảy ròng ròng như thấy được đồ ăn ngon.
Đồ bối táng thổ phu tử thành Trường Sa đem ra giao bán, rất nhiều thứ bán được với giá khá cao, đặc biệt là những cổ vật trong những ngôi mộ có niên đại lâu đời hoặc thân phận mộ chủ thuộc tầng lớp quý tộc hoàng gia. Hắc Bối Lão Lục không biết cách phân biệt những chuyện đó, hay nói thẳng toẹt ra là gã chẳng có kiến thức gì liên quan đến cổ mộ cả. Với gã, chỉ cần xuống mộ rồi mang theo bảo vật lên là được.
Nhị Nguyệt Hồng híp híp mắt: “Thời điểm chạng vạng tối tôi sẽ tới đây một lần nữa, đến lúc đó tôi sẽ nói rõ tình huống cụ thể cho mấy người biết, chờ lấy tin tức đi”.
“Ê, này, ngươi còn chưa nói vị trí ở chỗ nào. Nhỏ mọn như vậy, chẳng lẽ sợ chúng ta đoạt trước miếng cơm chắc?” Hắc Bối Lão Lục vẻ mặt xúi quẩy lẩm bẩm.
Nhưng mà Nhị Nguyệt Hồng bước chân đã hướng về nơi xa, sau khi y đi, Tề Thiết Chủy tiến tới bên người Lạc Việt, nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói: “Lạc Gia, liệu trong đó sẽ có bẫy hay không?”.
Suy nghĩ trong đầu Tề Thiết Chủy đương nhiên muốn nhiều hơn bộ óc đơn giản chỉ biết đánh đánh g·iết g·iết mỗi ngày của Hắc Bối Lão Lục. Lạc Việt lắc đầu, thời kỳ này đám môn chủ trẻ tuổi của Cửu Môn tương lai đúng là không có một cái nào thật sự lợi hại. Hồng gia Nhị Nguyệt Hồng khả năng tính toán tình huống coi như có chút bản sự, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một tên thiếu niên non nớt thiếu kinh nghiệm. Hắc Bối Lão Lục vẫn luôn trầm mê ở trong chuyện tranh đấu giữa các bàn khẩu, Tề Thiết Chủy còn chưa triệt để triển lộ ra phong thái kỳ tài mà vị quân sư Bát Gia tương lai đi theo bên cạnh Phật Gia có.
Nhắc đến người sau, Trương Khải Sơn thậm chí đều chưa đặt chân tới thành Trường Sa, cho nên Nhị Nguyệt Hồng hiện tại gần như chắc chắn không có tâm tư tính kế gì, có thể đúng là tới tìm hỗ trợ thật. Dù sao ở bên ngoài nhà họ Hồng khá nổi tiếng, có thể cùng Nhị Nguyệt Hồng kết giao làm bạn, thời kỳ này chẳng có mấy người. Cùng là nhân vật thiếu niên kiệt xuất, Lạc Việt đương nhiên xứng với thân phận thiếu gia kia của y.
“Một hồi liền biết”.
Lạc Việt không có giải đáp nghi vấn cho hai người bên cạnh, chỉ là tiếp tục bình thản đọc lấy cổ tịch trong tay. Nói đến vấn đề này cũng kỳ, chẳng hiểu sao kiếp trước hắn không phải người Trung, vậy mà xuyên qua tới thế giới này, hắn lại có thể dễ dàng sử dụng ngôn ngữ bản địa, thậm chí hầu hết chữ cổ từ các triều đại xa xưa cũng không làm khó được hắn. Có lẽ đây là một đặc quyền của Hệ Thống chăng? Lạc Việt không rõ, cũng không quan tâm quá nhiều.
Rất nhanh, thời gian đã đến chạng vạng tối.
Nhị Nguyệt Hồng một thân một mình đi tới bàn khẩu của Lạc Việt, tiến vào phủ đệ Hắc Bối Lão Lục vì lão đại của mình bỏ tiền ra mua. Lần nữa tới đây, Nhị Nguyệt Hồng làm đúng theo lời hứa, từ ống tay áo lấy ra một tấm bản đồ trông khá cổ xưa, trải lên mặt bàn trước mặt mọi người, chỉ ngón tay vào một điểm đánh dấu trên đó, nói:
“Khoảng cách nơi này không xa Trường Sa, nhưng ở đấy trước đó bị người của tộc Hắc Kiều chiếm giữ, chúng ta chuyến này đi rất có thể sẽ gặp chút nguy hiểm”
“Tộc Hắc Kiều? Là đám lão vu bà kia?” Hắc Bối Lão Lục biến sắc.
Bên ngoài thành Trường Sa có rất nhiều thôn trại nhỏ, trong số những thôn trại này, ngoài những chỗ thông thường khác thì có hai cái chủng tộc tồn tại vô cùng đặc thù, Hắc Kiều Bạch Kiều!
Người thuộc hai chủng tộc này đều cực kỳ thần bí, phong cách ăn mặc ngày thường có chỗ khác biệt so với người Hán, hơn nữa còn có truyền thuyết rằng Hắc Kiều am hiểu điều khiển cổ trùng vu thuật, tà môn vô cùng. Sẽ rất ít khi có người ngoài trại tới trêu chọc bọn họ, Nhị Nguyệt Hồng lần này ngược lại đưa ra ý tưởng hay, nơi đổ đấu mà bọn hắn sắp đi chính là ngôi mộ của tộc trưởng Hắc Kiều tộc.
“Sợ?” Nhị Nguyệt Hồng liếc Hắc Bối Lão Lục một cái.
Kẻ sau rút ra đại đao sau lưng, cười lạnh nói: “Mặc kệ thứ bàng môn tà đạo gì, vu thuật cũng được, mà quỷ thuật cũng thế, lão tử chỉ tin tưởng cây đao trong tay. Sợ? Lão Lục ta chưa bao giờ sợ cái gì!”
“Có khí phách”
Nhị Nguyệt Hồng gật nhẹ đầu, nhìn về phía người đứng chính giữa, được hai người khác tôn làm chủ tử. Mấy gã này đến cùng đi hay không đi, sợ hay không sợ, đều phải do tên thiếu niên kia lên tiếng rồi mới tính. Lạc Việt đã sớm đối với cổ vật bên dưới cổ mộ nhớ thương rất lâu, chỉ là ngày thường không có cơ hội nào, hắn giỏi thì giỏi trong việc sinh tồn dưới đấu, nhưng các kỹ năng Phân Kim Định Huyệt, Tầm Long Quyết, Thính Lôi...để tìm ra vị trí những ngôi mộ thì hắn không biết. Lần này Nhị Nguyệt Hồng chủ động tìm tới cửa, Lạc Việt đương nhiên sẽ không chối từ.
Như Hệ Thống đã từng giải thích, bởi vì biến dị từ cơ thể, những năng lực và đồ vật mà hắn sở hữu cũng đi theo mà tiến hóa lên đẳng cấp cao hơn, ngay cả cổ mộ cũng vậy. Trước kia ngôi mộ Huyết Thi vốn dĩ chỉ có Huyết Thi là thứ uy h·iếp duy nhất, nhưng với sự xuất hiện của Lạc Việt, cấp bậc mộ thất đã tăng lên một tầng cao mới, từ đó ban thưởng hắn nhận được càng nhiều và mạnh mẽ hơn. Tiểu biểu là huyết mạch cùng hình xăm Hống.
Rất có khả năng ngôi mộ Lạc Việt sắp đi cũng không ngoại lệ.
“Lúc nào xuất phát?” Lạc Việt mở miệng hỏi.
“Bây giờ” Nhị Nguyệt Hồng trả lời dứt khoát, thuận tay thu hồi tấm bản đồ.
“Được”.
Lạc Việt đứng dậy, mang theo Hắc Bối Lão Lục và Tề Thiết Chủy đi theo bước chân Nhị Nguyệt Hồng nhanh chóng ra khỏi thành Trường Sa hỗn loạn. Lúc rời đi, Hắc Bối Lão Lục vẫn không quên dặn dò đám thủ hạ trông coi cẩn thận bàn khẩu, nếu có chuyện thì đợi bọn hắn quay trở về rồi xử lý. Mà Hồng gia cũng coi như sòng phẳng, sau khi biết được Nhị Nguyệt Hồng tìm sự trợ giúp từ Lạc Việt, liền phái người bí mật giá·m s·át bàn khẩu của hắn, đề phòng mấy người thủ lĩnh vừa rời đi, địa bàn của bọn hắn bị phe phái khác nuốt. Có nhà họ Hồng hỗ trợ, bàn khẩu của Lạc Việt đương nhiên là vững như thành đồng.
Ra thành Trường Sa, đám người nhất trí đi thẳng hướng về phía trước, vượt qua mấy cái thôn trại bình thường, lần nữa trông thấy được những người bách tính nghèo khổ bụng ăn không no, áo không đủ ấm xuất hiện nhiều hơn. Thời điểm đám nạn dân gặp bọn người Lạc Việt ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, thần sắc hai con người lập tức biến đổi. Lạc Việt giải thích nói:
“Xem ra không chỉ là người Hắc Kiều Trại sẽ tìm chúng ta phiền phức, thôn dân phụ cận cũng có thể sẽ động thủ với chúng ta”
Nhị Nguyệt Hồng không hiểu cau mày, “Chúng ta cùng bọn họ không oán không cừu, vì cái gì....”
“Bởi vì tiền” Lạc Việt vỗ vỗ trường bào trên người, nói ra một câu ngắn gọn nhưng đầy đủ súc tích.
Ba người còn lại nghe vậy đều đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh. Thời điểm còn tại trong thành, bọn hắn từng nghe nói qua lời đồn có người ăn thịt người ở các thôn trấn nhỏ ngoài đó, nhưng chưa từng ngờ đến, chính bọn họ lại đụng phải sự tình phiền toái như vậy. Hắc Bối Lão Lục rút ra đại đao phía sau lưng, lưỡi đao sáng loáng dưới ánh trăng, hiện ra vô biên lãnh ý. Diện mạo bọn hắn tuy là thiếu niên, nhưng cũng hiển lộ ra bộ dáng không dễ chọc vào, khi này mới tránh đi được những nạn dân vốn có ý đồ xuống tay c·ướp c·ủa.
Dù sao vật dụng sắt thép đồng thiếc gì gì đó, những người này sớm đã bán sạch. Nếu như không phải thực sự chẳng còn đồ vật gì khác để đổi lấy tiền, bọn họ cũng sẽ chẳng đến nỗi mang con của mình kéo xuống nội thành để làm món hàng buôn bán. Một cây đao như của Hắc Bối Lão Lục vào thời điểm này đã đủ để tạo nên sự uy h·iếp, cứ thế, mấy người Lạc Việt bình yên cùng nhau đi tới phạm vi lãnh địa của Hắc Kiều Trại kia.
Xung quanh nơi này không có sự hiện diện của bất kỳ thôn xóm nào khác, thôn dân phụ cận cũng không dám tùy tiện tới gần chỗ mà trong truyền thuyết là vô cùng tà môn. Bởi vì lúc trước có người từng đến qua đây, sau bị phát hiện bản thân chịu bách trùng gặm nhấm mà c·hết, từ đó, Hắc Bạch Kiều Trại liền trở thành cấm địa ngoài thành Trường Sa.