Chương 4: Thiếu niên Tề Thiết Chủy
“Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?” Lạc Việt tiếp tục hỏi.
“Trong chợ đen vốn dĩ có người làm nghề chuyên môn giám định vật phẩm, nhưng kẻ này lại không để tôi mang đồ vật đi giám định, ngài nói điều đó có phải hay không là có tật giật mình?” Nam nhân trung niên sắc mặt khó coi nói.
Tất cả giao dịch ở chợ đen vì để tránh phát sinh các loại vấn đề t·ranh c·hấp, tại thời điểm diễn ra cuộc mua bán món đồ có giá cả đắt đỏ, bình thường người ta đều sẽ tìm tới những vị tiên sinh với tay nghề chuyên môn phụ trách đánh giá độ thật giả của mặt hàng đó. Thế nhưng lần này Nhị Nguyệt Hồng không để cho đối phương có cơ hội giám định, vừa ra tay liền trực tiếp ép mua ép bán. Nam nhân mua hàng càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó sai sai, cuối cùng hai bên cãi vã đản sinh ra mâu thuẫn như hiện tại.
Lạc Việt cầm viên ngọc trắng ngà trong tay ngắm nghía giây lát, trong đầu lập tức hiện ra dòng thông tin từ Hệ Thống
【 Ngọc Bạch Phật thời Nam Bắc Triều: Có thể hối đoái 10 đồng tiền vàng.】
Đầu lông mày của hắn nhướng lên một chút, thứ này chính xác là đồ vật Nam Bắc Triều, Nhị Nguyệt Hồng cũng không hề giở trò. Chỉ là y không để người ta đem đồ mang đi giám định, chuyện này rốt cuộc là sao nữa? Lạc Việt nhanh chóng đem những sự kiện phát sinh trong khoảng thời gian này sắp xếp lại một lần trong đầu, sau đó nhanh chóng cho ra một kết luận. Hắc Bối Lão Lục cùng hắn còn chưa triệt để đặt vững gót chân tại thành Trường Sa, tình cảnh ngày hôm nay chẳng có ý gì khác, Hồng gia phái người tới chuyên môn để gây khó khăn.
Dù sao bọn hắn mới mở bàn khẩu, thế lực chưa thâm căn cố đế, kẻ thống trị mặt ngoài càng là Hắc Bối Lão Lục bộ dạng thiếu niên mới nhú, miếng bánh ngọt như thế này các thế lực khác không nghĩ tới việc xâu xé mới là lạ. Hắc Bối Lão Lục e ngại các đại gia tộc khác ở Trường Sa, đó là vấn đề tầm nhìn thế cuộc của gã, còn Lạc Việt hắn lại chẳng có chi phải sợ mấy.
Hiểu rõ ràng chuyện đã xảy ra, Lạc Việt tùy tiện ném trở lại viên ngọc kia lên trên mặt bàn trước mặt nam nhân trung niên, tiếp đó chắp tay sau lưng, chậm rãi bước chân rời đi, lúc tới đường nào, khi về đường nấy.
“Dựa theo quy củ, ai không phục thì cứ tới bàn khẩu khiêu chiến”
Dứt lời, thân ảnh của Lạc Việt biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Cho tới nay Hắc Bối Lão Lục đều đang nghe theo phân phó từ Lạc Việt, do đó thời điểm gặp phải vấn đề gì khó giải quyết, người đầu tiên hắn tìm chính là vị lão đại được chính mình công nhận. Cũng chẳng phải do gã không tự đưa ra lựa chọn được, mà là phải đợi Lạc Việt buông lời, đánh hay không đánh, khi đó gã mới quyết định hành động.
“Nghe Lạc Gia nói rồi chứ, nhà họ Hồng thì thế nào? Tại địa bàn của bọn tao, thì phải theo quy của bọn tao đề ra, không nghe, ném ra ngoài cho lão tử!”
Hắc Bối Lão Lục nghe theo phân phó của Lạc Việt, cười dữ tợn, những tên thủ hạ ẩn náu trong đám người từ đầu tới giờ nhao nhao xách đao hiện thân. Sắc mặt thiếu niên Nhị Nguyệt Hồng cùng đám hộ vệ sau lưng chợt tái, y đứng ra thấp giọng cười nói:
“Chỉ đùa một chút, cứ theo quy củ mà giám định, nếu món đồ là giả, Hồng gia chúng tôi bồi thường gấp mười! Nhà chúng tôi cũng đã làm cuộc buôn bán này, nếu muốn tạo dựng nên niềm tim trong lòng mọi người, đương nhiên phải làm tấm gương tốt”
“Tề Bát, ngơ ngác gì đấy, giám định đi!”
Hắc Bối Lão Lục dùng đôi tay mang theo sức mạnh hơn người vỗ vỗ tấm lưng mỏng manh của một thiếu niên mặt trắng đứng bên cạnh. Thiếu niên kia kém chút nữa thì trực tiếp té ngã trên mặt đất, vội vã tiến tới bên bàn bắt đầu tiến hành giám định đồ vật thật giả.
“Lục ca, là hàng thật” Sau một lát, thiếu niên Tề Bát gật đầu một cái, vừa khẳng định kết quả vừa vì mọi người ở đây giảng giải về nguồn gốc lịch sử liên quan đến món đồ cổ trên tay, “Vật này đến từ thời Nam Bắc Triều, tôi không chắc nhưng có lẽ nó từng thuộc sở hữu của Hoàng tộc Nam triều, cụ thể là Hoàng tộc Lưu Tống, bởi vì trang sức nơi đó khi ấy nổi tiếng là ngọc bội ngọc thạch.....”
Lời này để Nhị Nguyệt Hồng nghe được khiến hai mắt y đột nhiên sáng ngời. Tên bạch diện thư sinh thiếu niên này trông thì khá tầm thường, ấy thế mà học thức lại lợi hại như vậy. Thực tế Nhị Nguyệt Hồng hiện tại cũng chẳng hề hay biết, thiếu niên tên gọi Tề Bát cũng không hẳn đơn giản như vẻ bề ngoài. Kẻ trước mặt tương lai chính là vị đương gia xếp hạng thứ hai trong Hạ Tam Môn, thứ tám của Lão Cửu Môn, Tề Bát Gia - Tề Thiết Chủy, đạt được danh xưng ‘Tề Môn Bát Toán’.
Một thế này, ngay lúc nghèo túng hắn vô tình gặp phải Hắc Bối Lão Lục đang thống trị thế lực thiếu niên lang thang, thế là chẳng nói chẳng rằng bị gã d·u c·ôn lôi kéo gia nhập thành đồng bọn. Tiếp đó Hắc Bối Lão Lục trông bộ dáng của hắn gầy yếu vô dụng, vốn định đá hắn ra khỏi đội ngũ nhưng về sau Lạc Việt xuất hiện, nghe xong danh tính lập tức nhận ra con hàng này chính là tương lai Tề Thiết Chủy, quyết định giữ hắn lại. Dù sao bói toán trong Đạo Mộ Bút Kỳ cũng không phải chuyện mê tín.
Chẳng những thế, Tề Thiết Chủy cũng không chỉ biết kỳ môn bát toán phong thủy học thức, kiến thức của hắn liên quan đến tư liệu đồ cổ phong phú vô cùng, nhãn giới thì càng cường hãn hơn người bình thường rất nhiều.
Hắc Bối Lão Lục nở nụ cười cực kỳ hài lòng, mở miệng khen ngợi trước mắt Tề Bát, Tề Thiết Chủy:
“Ha ha ha ha, mọi người yên tâm, cổ vật được tiểu tử Tề Bát này giám định nhiều vô số, cậu ta đã nói thế thì đại khái chính là đồ thật. Nếu không tin, các người thử hỏi những Giám định sư khác xem có ai dám nhận là lợi hại hơn Tiểu Bát!”
Thiếu niên Tề Thiết Chủy, cũng không biết sau này hắn bằng cách nào có thể nổi lên sánh vai với đám người Trương Khải Sơn Nhị Nguyệt Hồng, cùng nhau trở thành các đại nhân vật thành Trường Sa. Hắn của hiện tại cũng bởi vì bụng ăn không no, áo mặc không ấm mà đành đầu nhập vào dưới trướng Hắc Bối Lão Lục. Ỷ vào phong phú lịch duyệt và học thuật tài ba, cộng thêm sự quan tâm để ý từ Lạc Việt, rất nhanh liền trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng trong tổ chức. Toàn bộ bàn khẩu, Lạc Việt đương nhiên đứng cao nhất, tiếp đến Hắc Bối, còn lại chính là lấy hắn vi tôn.
Từ một tên thiếu niên lang thang tịch mịch đầu đường xó chợ, lại đến lật tay thành mây, trở tay thành mưa, biến hóa muôn hình muôn kiểu cuối cùng đứng trong hàng ngũ cao tầng của bàn khẩu. Tề Thiết Chủy bây giờ cảm thấy cứ tiếp diễn như vậy ngày sau chắc chắn có hi vọng.
Cùng lúc đó, một người thiếu niên quen thuộc khác không gia nhập vào tổ chức của Hắc Bối Lão Lục, cũng đồng thời đang nhanh chóng phát triển. Bởi vì tổ tiên có kinh nghiệm đổ đấu phong phú, hắn tiếp thu những gì được truyền lại rất tốt, từ đó bằng hành động lôi lệ phong hành vơ vét của cải từ vô số cổ mộ gần xa, tích tiểu thành đại, thành lập nên thế lực của riêng mình.
Nội thành Trường Sa khi này, các gia tộc thế lực bày ở ngoài sáng chỉ có Nhị Nguyệt Hồng Hồng gia, Tứ Gia đời đầu Thủy Hoàng gia và tương lai lấy Hoắc Tiên Cô đứng đầu Hoắc gia. Những nhà khác thuộc Cửu Môn đều đang trong giai đoạn phát triển.
Thiếu niên thần bí vừa được nhắc tới kia không ai khác ngoài cậu bé trong quá khứ từng cứu Lạc Việt ra khỏi mộ Huyết Thi, Cẩu Ngũ – Ngô Lão Cẩu. Cha chú người nhà hắn sau khi bỏ mạng dưới lần trộm mộ kia, hắn liền thừa kế tất cả gia sản trong nhà cùng với toàn bộ thủ đoạn kỹ năng phân kim định huyệt, đồng thời dùng những điều kiện này cấp tốc biến Ngô gia thành một thế lực mới trong thành. Ngô Tiểu Cẩu chi danh rất nhanh thì nhấc lên một trận phong ba giới đổ đấu Trường Sa.
Quay trở lại, qua mấy ngày sau sự kiện phát sinh t·ranh c·hấp nơi bàn khẩu, thiếu niên nhà họ Hồng lại lần nữa tìm tới Lạc Việt và Hắc Bối Lão Lục. Nguyên nhân là nhà bọn họ phát hiện một ngôi mộ cổ, nhưng lần này những tiền bối hay thành viên khác thuộc Hồng gia đều sẽ không tham dự đổ đấu, chỉ để cho Nhị Nguyệt Hồng tự mình xuống mộ, với lý do còn trẻ phải lịch luyện lấy thêm kinh nghiệm.
Hết cách, y thông qua chuyện trước đó phát hiện Tề Thiết Chủy có học thức phong phú, cùng tính cách quyết đoán dứt khoát của Lạc Việt, thế là sinh ra ý định tìm tới sự trợ giúp từ hai người, bắt tay hợp tác với nhau. Mục đích thực chất không phải vì thu được bảo bối bên trong cổ mộ, chỉ đơn giản là y muốn thông qua lần khảo nghiệm này của trưởng bối mà thôi. Dù sao mấy người kia chẳng cấm y đi tìm người hỗ trợ, hơn nữa hợp tác giữa người với người khi đạo mộ, cũng là một cách thức, kỹ năng trong đổ đấu.
Nói đâu xa, Phát Khâu Thiên Quan chính là làm như thế. Mỗi lần hành động đều mời họp rất nhiều người, chuẩn bị tốt chi tiết kế hoạch, cho nên bọn họ khi trộm mộ thường thường rất ít gặp nguy hiểm. Mà Nhị Nguyệt Hồng hạ đấu không vì bảo bối, do đó cũng không lo lắng về vấn đề chia của.
Thời điểm tin tức truyền tới bên tai Lạc Việt, hắn chẳng ngần ngại quả quyết đáp ứng. Bàn khẩu mặc dù cũng bắt đầu kiếm tiền theo con đường khác, nhưng thứ hắn cần nhất chính là cổ vật, chứ không phải tiền bạc tài sản thông thường trong thế tục. Có những thứ đó thì đương nhiên là tốt, giúp hắn trải qua cuộc sống thoải mái giàu sang. Bất quá, muốn nhận được năng lực sức mạnh vẫn phải cần đến đồ vật dưới mộ.
Ban đầu Lạc Việt chẳng qua tưởng nhầm gia hỏa Hắc Bối Lão Lục này cũng am hiểu thủ đoạn tìm mộ, thế là liền cùng đối phương tạo dựng nên bàn khẩu hiện tại. Sau khi thế lực địa bàn bắt đầu kinh doanh bình thường, Lạc Việt đi thẳng vào vấn đề, nào ngờ Hắc Bối Lão Lục lúng túng vò đầu gãi tai, hỏi gì cũng không biết. Mặc dù tương lai gã có thể chiếm lấy một chỗ ngồi trong Lão Cửu Môn, thì ra hoàn toàn vì gia hỏa là kẻ hung hãn, từ phố Nam chặt thẳng tới Bắc Nhai, người gặp người sợ. Cửu Môn đại diện cho chín cửa ngõ trong Trường Sa, không thể để trống dù chỉ một chỗ, cuối cùng cắn răng miễn cưỡng cho gã ngồi vào vị trí còn lại.
Luận đánh đấm, Hắc Bối Lão Lục đúng thật không sợ bất kỳ người nào, nhưng nói đến chuyện hạ mộ đổ đấu, vẫn là những nhà khác chuyên nghiệp hơn. Nghe thứ tự xếp hạng Cửu Môn Đề Đốc, Bình Tam Môn trông có vẻ cao hơn Hạ Tam Môn, tuy nhiên thực chất không phải vậy. Đó chỉ là cách gọi để phân chia sự khác biệt trong cách thức hoạt động và thân phận trong xã hội của các nhà mà thôi. Hắc Bối Lão Lục tuy đứng thứ sáu, bất quá chẳng khác gì xếp cuối cùng, một kẻ ăn mày.