Chương 21: Đi đến mộ Tây Chu
Lạc Việt cùng Hắc Bối Lão Lục lần lượt dựa theo kí hiệu bản vẽ ghi lại trên bản đồ chậm rãi ra khỏi thành. Vì che giấu tai mắt, Hắc Bối Lão Lục chỉ mang theo hai tên tiểu đệ thân cận nhất vẫn luôn đi theo mình suốt thời gian qua, nhiệm vụ chủ yếu là cõng đồ. Mà bên phía Lạc Việt thì một thân một mình không kêu thêm bất kỳ ai. Hắn không giống những người bình thường khác, không gian hệ thống có thể chứa rất nhiều tạp vật, chẳng cần đến thủ hạ giúp khuân vác ba lô hành lý, vừa đỡ cồng kềnh, vừa tiết kiệm chi phí khi đi xa đồng thời càng ít người hành động sẽ càng tốt.
Hắc Bối Lão Lục lưng cõng đao, lắc lắc mái tóc một tháng chưa gội của gã, nhìn chăm chú xem xét tấm bản đồ trong tay, nói: “Tấm địa đồ rách nát này chẳng biết chỉ tới địa phương nào, may mắn người thu được nó đã nghiên cứu ra địa điểm vị trí cụ thể của ngôi mộ Tây Chu kia, đồng thời đánh dấu sẵn ký hiệu cho chúng ta. Nếu không thực sự ta chẳng biết lần mò kiểu gì”
Tên tiểu đệ nghe vậy cảm thấy nghi hoặc liền hỏi: “Lục Gia, ngài nói xem chúng ta có thể bị tên kia lừa hay không? Hắn đoạt được tấm địa đồ này, vì sao lại không tự mình tới đổ đấu, lại còn bán nó đi? Tự hạ mộ kiếm được bảo bối chẳng phải sẽ bán được nhiều tiền hơn à?”
Hắc Bối Lão Lục trợn mắt vỗ mạnh vào đầu tên tiểu gia hỏa đó, mắng to: “Ngươi bị ngu hả! người bình thường ai có thể đổ được cái đấu như Tây Chu Cổ Mộ? Ta nhưng là nghe kinh nghiệm từ những tên thổ phu tử hành nghề lâu năm, những ngôi mộ có niên đại càng xa, mức độ nguy hiểm lại càng cao, có mộ thất tồn tại thủy ngân khí độc, bao bọc kín lấy bên ngoài lớp tường, hoặc có mộ sử dụng tường kép, một khi đào mở sai lầm, rất có khả năng bị kịch độc bắn vào thân, bỏ mạng tại chỗ. Thêm nữa, nếu như không gây nguy hiểm tới con người, thì cũng có một số ngôi mộ kích hoạt cơ chế tự phá hủy toàn bộ, chúng ta chưa kịp nhìn nó trông như thế nào, đã trắng tay!”
Có lẽ Hắc Bối Lão Lục đã sớm ôn sẵn bài tập về nhà, lúc này mở miệng thuyết giáo trông rất ra dáng dân đổ đấu chuyên nghiệp, đi bên cạnh lão đại và đàn em đắc ý khịt mũi.
Khóe miệng Lạc Việt hơi dương lên, nở nụ cười bất đắc dĩ. Mộ Tây Chu này mặc dù có thể tồn tại đôi chút nguy hiểm cực lớn, nhưng kẻ nắm giữ tấm bản đồ trước đó chắc chắn từng muốn đi qua. Bất quá khả năng khi đạt đến đại khái đúng vị trí, đối phương lên trời không đường xuống đất không cửa, mặc kệ dùng phương pháp gì đều chẳng thể tìm được lối vào mộ thất, cuối cùng đành bán đi tấm bản đồ với giá cả phải chăng.
Bằng không, đống đồ bồi táng đắt tiền dưới đó sao hắn có thể bỏ qua cho được. Thời đại này, đối mặt với tài sản kếch sù và mạng sống bản thân, rất nhiều người đều sẽ lựa chọn phương án trước. Chuẩn xác với câu thành ngữ: ‘Giết người phóng hỏa lưng đeo vàng, xây cầu sửa đường c·hết mất xác’!
Trèo qua một ngọn núi, băng qua một cây cầu, đi xuyên bốn năm cái thôn xóm, nhóm người Lạc Việt và Hắc Bối Lão Lục rốt cuộc đã tới địa điểm phụ cận ngôi mộ cổ Tây Chu kia. Thời điểm đặt chận đến nơi này, tấm bản đồ cũng đã không còn tác dụng, bởi vì bản đồ cũng chỉ ghi lại một cách sơ lược con đường đến đích, còn muốn tìm được mộ thất thì phải dựa vào bản lĩnh tự thân. Hơn nữa thời đại biến thiên, tuế nguyệt thay đổi, đa số hình dạng phong cảnh cùng nền đất xung quanh sớm bị phong hóa xảy ra thay đổi, chẳng cách nào dựa theo bức họa vẽ trên bản đồ mà tìm ra vị trí mộ Tây Chu được xây dựng.
“Tây Chu cổ mộ?”
Lạc Việt ngẩn người, nhìn xem ngọn đồi trọc mọc ra một chút cỏ dại trước mắt. Phương viên mười dặm nơi đây không có lấy một con sông hay suối, nhìn xuống phong cảnh phía dưới, thôn xóm an lạc xung quanh cũng tương đối nghèo khó cằn cỗi. Một địa phương rách nát như vậy, thật sự sẽ tồn tại cổ mộ thời Tây Chu?
Hắc Bối Lão Lục cùng hai tên thủ hạ đồng thời ngẩng đầu lên, chiêm ngưỡng tòa núi to trơ trụi, một hồi trầm mặc.
“Hừ!”
Vài phút đồng hồ trôi qua, một tên đàn em cầm lấy chiếc xẻng Lạc Dương sau lưng, đột nhiên cắm xuống lớp thổ địa dưới chân, tiếp đó chẳng nói chẳng rằng bắt đầu tự động khai quật.
Sắc mặt Hắc Bối Lão Lục cứng đờ, từ từ quay đầu lại nhìn xem gã thủ hạ còn đang hăm hở đào đất, mở miệng hỏi:
“ ‘Ngài’ đang làm gì vậy?”
“Chẳng phải Lục Gia nói đến đây để đổ đấu hay sao? Đào thôi, sớm biết chúng ta liền gọi thêm nhiều huynh đệ, ngọn núi lớn thế này, đào đến bao giờ mới có thể đào ra được cửa mộ chứ?” Tên kia thở dài, thần sắc t·ang t·hương cảm thán.
Hắc Bối Lão Lục tối sầm mặt, một cước đem chiếc xẻng kia đạp bay ra ngoài, hét lớn đầy giận dữ: “Động não chút được không?! Mẹ nó, thủ hạ của Lục Gia ta như thế nào toàn là một đám ngu xuẩn ăn hại vậy hả! Ta hận đời bất công!”
Bọn thủ hạ vò đầu, lúng túng cười ái ngại nói: “Không phải chứ Lục Gia, chúng tôi g·iết người đánh nhau còn được, ngài để chúng tôi đi đổ đấu…việc này…việc này có hơi làm khó chúng tôi”.
Nghe hắn nói vậy, Hắc Bối Lão Lục thêm lần nữa ngẩn người, suy nghĩ một chút cảm thấy tựa như chính xác là dạng này, thế là liền gật đầu một cái. Tiếp đó, lúc này gã mới quyết định nhìn sang phía Lạc Việt, lòng chợt vui vẻ. Đúng rồi, có lão đại tại đây mà, y hẳn là có thể tìm được vị trí mộ Tây Chu giữa ngọn núi lớn trụi lủi này chứ?
【 Phát hiện mộ huyệt, tình huống trong mộ thất không rõ, đẳng cấp B. 】
【 Sau khi mộ huyệt biến dị, có thể đạt được bảo bối tương ứng với đẳng cấp. 】
Cùng lúc đó, Lạc Việt đã nghe thấy âm thanh Hệ Thống nhắc nhở phát ra bên tai, đồng thời cũng thông qua đó tìm được nơi đặt cửa vào của mộ táng kia. Thầm hài lòng, hắn quay đầu liếc nhìn mấy người bên cạnh, chỉ tay vào một vị trí cách chỗ bọn họ đứng không xa, lên tiếng ra lệnh:
“Động thủ đi, ở bên kia”
“Vâng, Lạc Gia!”
“Ha ha ha, có mục tiêu rồi, chỉ cần ta nhiệt tình là đủ! Lục Gia, ngài có muốn cùng chúng tôi bắt tay vào làm hay không? Lạc Gia từng nói ‘lao động là vinh quang’ đúng chứ?”
“Cút! Ngươi là đại ca hay ta là đại ca? Vinh quang cái con mẹ nhà ngươi”
“……”
Sau khi Hắc Bối Lão Lục đuổi hai tên thủ hạ đi làm việc, gã nhìn chằm chằm phương hướng Lạc Việt đã chỉ định, nhíu mày hỏi: “Lão đại, thật sự không cần gọi thêm nhiều người hơn nữa hay sao”
Lạc Việt lắc đầu: “Một hồi các cậu cứ ở bên ngoài chờ ta, một mình ta xuống đó trước”.
“Ah, chuyện này….” Hắc Bối Lão Lục gãi đầu một cái, “Không được, nếu như tên kia không nói sai, bên dưới mộ hẳn sẽ cực kỳ nguy hiểm, một mình lão đại ngài xuống không có ai trợ giúp, vẫn là để Lão Lục tôi cùng đi theo ngài đi, có thêm một người cũng tốt hơn, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau!”
Lạc Việt nghĩ nghĩ rồi hít sâu một hơi, đáp: “Cũng được, hai tên kia không cần theo hạ đấu, miễn cho đến lúc gặp phải rắc rối không kịp chiếu cố chúng”
“Vâng!” Hắc Bối Lão Lục vui mừng dùng dức gật gật đầu.
Không sai biệt lắm đến sát thời điểm chạng vạng tối, hai gã thủ hạ mất nửa ngày cất công đào xới nền đất thảm cỏ trên sườn núi cuối cùng cũng móc ra được cửa vào mộ thất. Cánh cửa đá kia được điêu khắc hình dáng long phượng cực đẹp, nhưng Lạc Việt chỉ quan sát lướt qua đại khái, liền không tiếp tục chú ý tới nó nữa. Mà Hắc Bối Lão Lục cùng hai tên thủ hạ thì lại hứng thú vô cùng, liếc ngang liếc dọc một lúc lập tức cầm lấy móc kéo hình tròn được khảm vào phía trên, dùng sức thử kéo thật mạnh, bất quá cái cửa đá này chẳng hề nhúc nhích chút nào.
Nghĩ tới ngày đó, thời kỳ niên đại xa xưa khi ngôi mộ Tây Chu được xây dựng, nếu như muốn đóng lại cái cửa đá trước mặt, chắc chắn phải cần tới rất nhiều người mới có thể tiến hành. Trong lượng của nó chuẩn xác được tính bằng đơn vị tấn và hẳn là lên đến gần chục tấn chứ chẳng ít.
Hắc Bối Lão Lục vò đầu, biểu cảm khó coi nói:
“Nếu không thì…lão đại, tôi xuống dưới núi tìm vài thôn dân đến hỗ trợ?”
“Không cần”
Lạc Việt tiến lên, hai tay nắm lấy một cái vòng sắt, hơi thấp trọng thân xuống, một chân trước một chân sau, tiếp đó đột nhiên vận sức. Hắc Bối Lão Lục và hai gã đàn em bị âm thanh rung lắc từ mặt đất dọa lui về phía sau mấy bước, ổn định lại cơ thể sau đó mới lần nữa nhìn về phía vị trí cửa vào cổ mộ. Lạc Việt vậy mà dùng sức một người liền kéo động cánh cửa phải cần đến năm sáu tên tráng hán mới có thể mở ra.
Cho tới nay, Hắc Bối Lão Lục rất ít khi nhìn thấy lão đại mình ra tay, một lần trong số ít đó để gã vẫn khắc sâu ấn tượng đến tận bây giờ.
Khi ấy hai người mới kết minh, Hắc Bối Lão Lục tao ngộ thế lực khác dạ tập, kém chút c·hết thảm tại chỗ, nào ngờ trong lúc ngủ mơ Lạc Việt giật mình tỉnh giấc…. Đếm hôm đó, Lạc Việt một thân một mình cõng người đàn em trên lưng, trực tiếp g·iết ra vòng vây hơn trăm người. Máu kẻ thù nhuộm đỏ toàn thân, y phục rách nát bởi những vết đao chém, hình xăm đen ngòm hoà cùng màu đỏ của huyết nổi bật sáng bóng trên làn da trắng bệch như xác c·hết khiến hắn trông vừa dữ tợn lại vừa uy phong vô cùng.
Tất cả mọi người trong thành Trường Sa chỉ biết Lạc Việt thần bí, túc trí đa mưu hơn người, đồng thời bọn họ lường trước việc Hắc Bối Lão Lục sẽ bị hắn chưởng khống, chính là kẻ thông minh cùng tên đao khách hợp tác mà thôi.
Nhưng chẳng ai hề nghĩ tới, Lão Lục sở dĩ khăng khăng một mực đi theo Lạc Việt, thật lòng tôn xưng hắn làm lão đại, cũng chẳng phải do những nguyên nhân đó, mà là bởi vì người này có thể bằng võ nghệ đánh bại gã, hơn nữa đánh đến nỗi tâm phục khẩu phục, chỉ đơn giản thế thôi; Hắc Bối Lão Lục là kẻ tứ chi phát triển đầu óc nhỏ như quả nho mà, suy nghĩ của gã vô cùng thanh kỳ.
Ẩn dấu dưới lớp trường bào màu đen quen thuộc, là một thân hình rắn chắc, ngực nở tay to, cơ bụng tám múi ( Nhắc lại lần nữa không các bạn lại bảo mình viết đùa =)) ) sức mạnh so với người quanh năm cầm đại đao như Hắc Bối Lão Lục còn phải lớn hơn rất nhiều. Đó chính là thành quả của việc sinh sống chục năm dưới ngôi mộ Huyết Thi đầy rẫy sinh vật cơ quan nguy hiểm, tự bản thân Lạc Việt rèn luyện ra được, huyết mạch Hệ Thống ban cho cũng chỉ trợ giúp phần nào đó, rốt cuộc vẫn cần chăm chỉ tu tập, không làm mà đòi có ăn thì…..
Theo cánh cửa đá bị Lạc Việt kéo mở, thông đạo đen như mực tản ra khí tức âm lãnh phía sau nó lập tức xuất hiện trước mặt đám người.
************
P/s: Ngày mai sẽ đăng nhiều chương hơn. Mọi người ủng hộ mình bằng cách đề cử truyện được không ạ? Để giúp mình có thêm động lực cố gắng up càng nhiều càng nhiều chương chất lượng hơn nữa nhé. Thân khải!