Chương 20: Tin tức về ngôi mộ mới
Sau khi Lạc Việt rời đi, binh lính của Trương Khải Sơn lấy ra lễ vật là một tấm tranh chữ mà Lạc Việt tặng, trải lên mặt bàn trước mặt trưởng quan và phó quan của mình.
Trương Khải Sơn chau mày: “Ta muốn theo gió mà đi, lại sợ lầu quỳnh điện ngọc…”
Thần sắc Trương phó quan biến đổi, đọc tiếp đoạn thơ tiếp theo: “Đứng trên cao không khỏi rét vì lạnh, ở càng cao thì đái lại càng xa….” ( =))) )
Trương Khải Sơn hít sâu một hơi đầy ngưng trọng, mở miệng cảm thán: “Vị đương gia họ Lạc này, dường như luôn nắm chắc được thế cục ở thành Trường Sa chúng ta, có sự tự tin độc đáo, mỗi một bước đi, đều nằm trong tính toán của y, thậm chí ngay cả việc lực lượng q·uân đ·ội của chúng ta đến đây, y giống như đều có dự cảm tới…haizz, thật là một thần nhân!”
Trương phó quan gật đầu thở dài: “Lúc còn ở Trương gia, tôi từng nghe qua rằng trên giang hồ có những thuật sĩ vô cùng lợi hại, có thể thông qua bói toán dự đoán tương lai, nhìn trộm thiên mệnh”
Nghe phó quan nhắc tới chuyện này, Trương Khải Sơn đồng dạng nhớ ra một sự tình gì đó, bỗng nhiên lên tiếng nói: “Bên cạnh Lạc Việt ngoại trừ Lão Lục chỉ biết đánh đánh g·iết g·iết, còn có một thanh niên áo trắng luôn luôn đi theo y. Người đó hình như cũng không am hiểu bất luận công phu quyền cước đánh đấm g, nhưng rất nhiều người đều nói cậu ta biết một chút thuật sĩ chi thuật”
“Người tên Tề Bát kia sao? Trưởng quan, quả nhiên bên cạnh Lạc Gia không có một người nào bình thường!” Trương phó quan nhíu mày suy tư, rồi lập tức đưa ra kết luận.
Tề Thiết Chủy chi danh, lúc này còn chưa đạt tới tình cảnh người người trong thành Trường Sa đều biết, nhưng Trương Khải Sơn từ khi đặt chân đến nơi đây một mực đang âm thầm chú ý tới Lạc Việt cùng những thủ hạ bên cạnh, tiếp đó bằng vào rất nhiều tình báo liên kết với nhau liền suy tính ra, gã thầy bói kiêm quân sư trẻ tuổi này, giống như lão đại của hắn, đồng dạng không tầm thường.
Ngay sau khi cùng Lạc Việt trở về địa bàn của mình, Tề Thiết Chủy và Hắc Bối Lão Lục nhanh chóng ra tay tiếp nhận cái bàn khẩu thuộc một trong chín môn mà Trương Khải Sơn phân phát cho bọn hắn. Hắc Bối Lão Lục tiếp tục vận dụng thủ đoạn tàn nhẫn quản lý khống chế đám tay chân dưới quyền, còn Tề Thiết Chủy thì cũng từ từ tạo lên danh tiếng trong giang hồ nhỏ nơi thành Trường Sa. Bởi vì Lạc Việt không còn nhúng tay vào công việc của bàn khẩu mà hai tên đàn em quản lý, tăng thêm lần này trải qua kinh nghiệm tại phủ đệ Trương Khải Sơn, Tề Thiết Chủy không thể không nhanh chóng đem tài năng của mình phát huy ra, nhằm chấn nh·iếp bọn đạo chích luôn luôn nhòm ngó ngoài kia.
Hắn tìm một địa điểm thích hợp trong bàn khẩu, tận dụng kỹ năng mà mình am hiểu nhất, bày ra một quầy hàng coi bói. Rất nhanh, nội thành Trường Sa liền truyền ra một tin tức, Tề Thiết Chủy xem bói, bất luận là người phương nào, bất luận có thân phận địa vị gì, phàm là bước vào quầy hàng của hắn, chỉ cần trả đủ tiền, đều có thể cầu quẻ họa phúc, hỏi tương lai.
Kinh nghiệm truyền thừa mấy trăm năm của những bậc tiền bối nhà họ Tề giúp Tề Thiết Chủy bói toán cực kỳ chính xác, chẳng bao lâu đã vang dội toàn bộ tòa thành. Liền Trương Khải Sơn cũng phải dẫn người đến tìm gặp hắn, cầu hỏi qua quẻ tượng liên quan tới chuyện nào đó, rồi lại mang theo vẻ mặt rung động rời đi. Tin tức kinh người này truyền từ tai người này sang người khác, triệt để tạo nên địa vị vững chắc cho Tề Thiết Chủy tại thành Trường Sa.
Một bên khác, gần nhất còn truyền ra một cái quái sự. Nói Trương Khải Sơn cùng mấy vị đồng bạn mới quen ở Trường Sa lúc ra ngoài dạo chơi, tại trong núi hoang thấy được một tôn Đại Phật. Trương Đại Quân Gia và bọn họ đánh cược với nhau, rằng hắn có thể trong thời gian một đêm đem bức tượng Phật rời vào trong phủ đệ mình. Bức tượng mạ vàng kia nặng ước chừng mấy tấn, những người kia tự nhiên sẽ không tin tưởng vào câu phát ngôn ngôn cuồng này, nhưng nào ngờ vào sáng ngày thứ hai, tin tức Trương Khải Sơn thật sự trong vòng một đêm thành công mang nó từ núi sâu vực thẳm vận chuyển về biệt thự lấy tốc độ sét đánh truyền ra toàn thành. Kể từ đó, danh xưng Trương Khải Sơn Trương Đại Phật Gia được ra đời, đồng thời bắt đầu trở nên thông dụng.
Cũng trong khoảng thời gian này, sau khi ổn định địa bàn mình quản lý, Hắc Bối Lão Lục mang theo Tề Thiết Chủy lần nữa tìm tới gặp Lạc Việt, thông báo một chuyện mà gã cho rằng lão đại sẽ vô cùng quan tâm.
Hắc Bối Lão Lục vẻ mặt cười bỉ ổi nói: “Hì hì, lão đại, ngài đoán ta ở bàn khẩu tìm được cái gì không? Một cái mộ táng nghe nói là thuộc thời kỳ Tây Chu! Kinh hỉ hay không?! Ngoài ý muốn hay không?!”
Nội dung giao dịch trong chợ đen không chỉ có mỗi các loại bảo bối, đồ cổ, đổ bồi táng, mà người ta còn mua bán đầu mối tin tức với nhau. Nói thí dụ như, tại chợ đen thuộc bất kỳ bàn khẩu nào đó, có người muốn bán đi bí mật không thể lộ ra của Trương Khải Sơn, liền sẽ xuất hiện rất nhiều kẻ điên nguyện ý ra giá rất cao để mua được vào tay. Nếu bí mật đó là thật, lại có thể ảnh hưởng thậm chí điều khiển lấy Trương Đại Phật Gia, thì mấy câu mấy chữ ngắn ngủ ấy có đôi khi còn đắt hơn vô số lần so với những món đồ cổ ngoài kia.
Đây chính là phương diện thuộc về giao dịch tin tức.
Trong lúc Hắc Bối Lão Lục đang quản lý việc kinh doanh của bản khẩu mình, vô tình phát hiện có người muốn giao bán manh mối liên quan tới Tây Chu Cổ Mộ, thế là trước một bước nhúng tay, cậy vào địa vị chức vụ lũng đoạn đem nó lấy vào tay của mình. Tiếp đó thì xảy ra sự tình như bây giờ, hắn bừng bừng hứng thú tìm đến Lạc Việt kể công.
Bản thân Hắc Bối Lão Lục cũng biết, chính mình chém g·iết đánh nhau vẫn được, nhưng còn phương diện đào mộ hạ đấu, thì phải nhờ đến những người tài giỏi có chuyên môn như Lạc Việt và Tề Thiết Chủy.
“Mộ Tây Chu?” Đầu lông mày Lạc Việt nhướng lên một chút, cảm thấy hơi hứng thú.
Tiểu mộ tầm thường, trước kia Hắc Bối Lão Lục cũng từng đi tìm lão đại gã, nhưng Lạc Việt đều lắc đầu cự tuyệt. Chính vì vậy cho nên, lần này gã thu được tin tức về Tây Chủ Cổ Mộ mới vội vội vàng vàng đặc biệt đến đây thông tri. Lạc Việt nhìn xem cái bộ dáng tràn đầy ý chí chiến đấu kia, biết lần này kể cả xem như mình từ chối không tham dự, Hắc Bối Lão Lục chắn chắn cũng sẽ lén lén lút lút mang theo Tề Thiết Chủy đi đến nơi đó, thế là gật đầu một cái đồng ý. Ngược lại trong khoảng thời gian này hắn cũng nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, hơn nữa năng lực và sức mạnh rất lâu rồi chưa được nâng cấp, đồng thời ngôi mộ này rất có thể sẽ có khá nhiều bảo tàng phong phú, giúp bổ sung thêm cho hắn tiền tài và cổ vật dự trữ trong không gian hệ thống, phòng ngừa cho nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Lạc Việt nói: “Thu thập sơ qua vật dụng cần thiết, chuẩn bị lên đường đi”
“Haha, được rồi lão đại!” Hắc Bối Lão Lục dùng sức gật đầu.
“Lần này Tiểu Bát giữ nhà, cậu ấy không cần đi” Lạc Việt ngay sau đó liền phân phó nói.
Nghe vậy, Hắc Bối Lão Lục sửng sốt, gãi đầu một cái hỏi: “Vì sao không để Tiểu Bát đi? Gần nhất danh tiếng Tiểu Bát đang nổi lên, cùng đi có phải hay không tốt hơn một chút?”
Thầy bói trẻ Tề Thiết Chủy vẩy vẩy quạt xếp trong tay, thần sắc trầm ổn nói: “Tôi đi, ai trông trừng đại bản doanh của chúng ta?”
“Bọn hắn, bọn hắn dám không?”
Khuôn mặt Hắc Bối Lão Lục lập tức đen lên, chỉ là thời điểm thốt ra lời này, chính gã cũng cảm thấy biến thành thiếu tự tin.
Kỳ hạn 5 năm chưa đầy, các phương thế lực trong thành Trường Sa chưa hoàn toàn ổn định, hiện tại ai cũng chưa thể nói chắc được chính mình chính là một trong Lão Cửu Môn tương lai. Mặc dù Tề Thiết Chủy từng vì Hắc Bối Lão Lục tính qua, hắn sau này sẽ thuộc một trong chín vị đương gia của Cửu Môn, nhưng dù sao quẻ tượng là quẻ tượng, thực tế là thực tế, mọi chuyện luôn luôn tồn tại biến số, cũng không phải chân chính triệt để vững chắc vị trí tương lai.
“Vậy thì…Tiểu Bát ở lại trông nhà cũng tốt, ta cùng lão đại đến đó nhìn một chút, phải nhanh, bằng không ta sợ tin tức này một khi bị những kẻ khác biết sẽ xuất hiện t·ranh c·hấp. Dù sao ngôi mộ đó nhưng là mộ Tây Chu, nghe nói đám đạo mộ rất thích những cổ mộ có niên đại xa xưa” Hắc Bối Lão Lục nhíu mày, biểu cảm có vẻ hơi kích động.
Đột nhiên, Lạc Việt tựa hồ nghĩ tới điều gì, thần sắc trở nên quái dị. Hắc Bối Lão Lục, danh xưng này từ đâu mà có được?