Chương 13: Cửu Môn hình dáng ban đầu
Từ khi Trương Khải Sơn suất đội đến trấn thủ thành Trường Sa, qua một đoạn thời gian ngắn, nơi đây không còn bất luận thế lực lớn nhỏ nào có thể ló đầu ra làm loạn. Hắn nghiêm khắc cai quản thống trị, ngày đêm đều có binh lính thủ vệ tuần tra, duy trì ổn định trật tự, bảo vệ bình yên cho dân thường.
Lúc này, Cửu Môn coi như sơ bộ hình thành, hơn nữa dần dần bắt đầu tiến tới thời kỳ cường thịnh. Bên Lạc Việt lôi kéo Hắc Bối Lão Lục và Tề Thiết Chủy, Nhị Nguyệt Hồng thì kế thừa toàn bộ địa bàn Hồng gia quản hạt, Trương Khải Sơn ngỗi vững vị trí cao nhất, Ngô Tiểu Cẩu tự thành nhất phái, Bán Tiệt Lý lấy tính tình ngoan độc có tiếng, Hoắc gia mất đi hầu hết địa vị trở thành thế lực nhị lưu, việc làm ăn của Giải Cửu tại trong thành Trường Sa bắt đầu có nhiều sinh ý hơn.
Thượng Tam Môn – Trương Khải Sơn, Nhị Nguyệt Hồng, Bán Tiệt Lý;
Bình Tam Môn – Thủy Hoàng Gia, Ngô Lão Cẩu, Hắc Bối Lão Lục;
Hạ Tam Môn – Hoắc Cẩm Tích, Tề Thiết Chủy, Giải Cửu.
Trong đó, nguyên bản đứng thứ ba Bình Tam Môn thiếu niên Hắc Bối Lão Lục, cùng Hạ Tam Môn vị trí thứ hai Tề Thiết Chủy, đều đã thật sớm đi theo Lạc Việt. Lạc Việt không nhớ rõ kiếp trước cái gọi là ‘Nhà khảo cổ’ đến cùng xuất hiện như thế nào, nhưng hiện tại, Trương Khải Sơn bằng chút thủ đoạn sử dụng chính là bối cảnh thân phận như vậy.
Quan phương* đạo mộ!
Cửu Môn sơ kỳ, rất nhiều thế lực cũng không có khởi đầu bằng tài phú giàu có cùng nhân thủ đông đúc, đại bộ phận đều dựa vào đổ đấu hoặc kinh doanh chợ đen để lập nghiệp. Hồng gia của Nhị Nguyệt Hồng, mắt thấy trưởng bối trong nhà đều bị vây khốn rồi bỏ mạng tại một tòa cổ mộ dưới quặng mỏ, không nhận được bất kỳ tin tức gì, y bắt đầu có tâm tư tẩy trắng cho bản thân và gia tộc. Bán Tiệt Lý phấn đấu hơn nửa đời người, sớm đã chẳng còn tâm tư đào đất trộm mộ, một lòng bồi bạn bên cạnh người chị dâu số khổ của lão.
Trong Bình Tam Môn, thế lực của Thủy Hoàng Tứ Gia, vẫn tiếp tục tham dự đạo mộ cùng việc làm ăn ở chợ đen; Ngô Lão Cẩu không có bộ óc kinh doanh tài tình, chỉ có thể tiếp tục dựa vào đổ đấu để làm giàu. Hắc Bối Lão Lục vốn dĩ cũng nên đi theo con đường của ông nội Ngô Tà, bởi vì ngoại trừ đánh nhau, chuyện gì gã cũng không biết. Muốn củng cố thân phận địa vị trước mắt, chỉ vũ lực là không đủ, dù sao ‘song quyền nan địch tứ thủ’* cho nên mới có truyền thuyết kiếp trước rằng Hắc Bối Lão Lục cũng dựa vào nghề thổ phu tử để kiếm tiền, nhưng dường như là không thành công cho lắm.
Hoắc gia nguyên bản cũng có thời gian và vốn liếng để tẩy trắng, nhưng bọn chúng quá mức ngông cuồng, sau khi bị thế lực bốn phía chèn ép, lần nữa quay trở lại điểm khởi đầu của một gia tộc, vạn bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục tham dự đổ đấu kiếm tài lực để khôi phục lại địa vị. Giải Cửu Giải lão bản thì không trực tiếp tham dự việc hạ mộ, nhưng có thể bằng vào sinh ý trải rộng cả nước của mình, giúp đỡ các thế lực khác tuồn hàng ra Trường Sa, hoặc hỗ trợ mua sắm dụng cụ thiết yếu cho những lần đạo mộ.
Kết quả là, bàn khẩu Lạc Việt cũng trở thành một trong những thế lực tẩy trắng. Không tham dự gia dịch chợ đen, không tham dự hành động đổ đấu, chỉ trông coi địa phận quản hạt, hàng tháng thu lấy số lượng phí bảo bộ nhất định. Lạc Việt từng quát lớn người dướng trướng, đừng vì lòng tham trước mắt mà tham dự vào những công việc không trong sạch kia, đồng thời dần dần từ bỏ thời gian chém chém g·iết g·iết. Chung quy, hắn không phải người của thời đại này, thứ hắn có thể nhìn thấy càng xa hơn người khác….Muốn giữ vững danh tiếng Lão Cửu Môn mãi cho đến thời kỳ hiện đại cũng không bị suy sụp, vị trị bản thân mình đứng cũng phải ở chỗ tốt.
**********
“Khụ khụ, còn có kiểu dáng khác không?”
Hắc Bối Lão Lục nhìn xem trang phục vốn thuộc về phong cách trên người của các thư sinh văn nhân, sắc mặt cổ quái nói.
“Lạc Gia bảo anh làm, anh làm theo là được, nói nhảm nhiều như vậy làm gì” Tề Thiết Chủy hừ lạnh hai tiếng.
“Không phải chứ, không đánh nhau thì chúng ta làm gì? Làm thế nào kiếm được tiền, làm thế nào phát tài?” Hắc Bối Lão Lục nghi ngờ hỏi, vấn đề của gã một cái lại tiếp ra một cái, thắc mắc không ngừng, “Hơn nữa, rất nhiều các bàn khẩu khác cũng tham dự đổ đấu, còn có gia dịch trong chợ đen, vì sao chúng ta lại không được?”
Tề Thiết Chủy thở dài bất đắc dĩ, cảm thấy chẳng biết là do ngôn ngữ của mình có chút không quá tác dụng, vẫn là tên Lão Lục này thực sự ngốc đến muốn c·hết.
“Anh xem tình huống bây giờ của bọn hắn ra sao? Làm cũng làm những gì? Lão đại bàn khẩu, gia chủ đương gia tự mình dẫn người hạ đấu, chưa nói đến vấn đề nguy hiểm, chỉ riêng kiếm được một ít đồ bồi táng vớ vẩn, có thể bán được bao nhiêu tiền? Anh thấy bộ dáng chúng ta giống như đang thiếu tiền hả? Cái này gọi là ‘cách cục’ hiểu không! Đây vẫn là do Lạc Gia dạy tôi, thân phận của chúng ta không đồng dạng với họ, đừng sự tình gì cũng tự thân đi làm, hơn nữa cố gắng từ từ hướng về cục diện tốt mà phát triển”
Tề Thiết Chủy hếch cằm lên, đắc ý giảng giải. Chỉ tiếc, Hắc Bối Lão Lục rốt cuộc kiến thức nửa vời, làm gì thì làm, gã cũng không phải loại người đi con đường chính quy hay trở thành một công dân gương mẫu. Trên thực tế, Lạc Việt không có đặt ra quá nhiều ước thúc với hai tên tiểu để thân cận nhất này, những kẻ khác hắn còn có thể quản lý chặt chẽ, hai người ngày thì trực tiếp nuôi thả.
Mà liên quan tới hai chữ ‘Cách cục’ cũng là do Lạc Việt tùy ý thốt ra, chẳng hề nghĩ tới lại bị Tề Thiết Chủy ghi nhớ trong lòng. Giống như gã thư sinh vừa rồi mới nói, cũng không phải Lạc Việt không muốn tham dự những cuộc đổ đấu kia, để rồi thu được tiền tài cùng bảo bối quá ít hoặc không đáng giá. Chỉ là những ngôi mộ đó, hắn thật sự không để vào mắt. Bây giờ Lạc Việt không thiếu tiền, sức mạnh cũng tương đối đầy đủ, cho nên hắn đem ánh mắt đặt vào sự tình khác.
Nhị Nguyệt Hồng vì gia tộc mà bỏ ra nhiều năm cố gắng phấn đấu như vậy, kết quả thu được lại chỉ mình y có thể hưởng thụ sinh hoạt xung sướng, trực tiếp mất đi mục đích tương lai. Cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, máy móc quản lý công việc trong gia tộc, bộ dáng năm xưa nay còn đâu.
Thẳng đến một ngày này, Lạc Việt mang theo Hắc Bối Lão Lục cùng Tề Thiết Chủy tìm được vị thiếu niên đang càng lúc càng đi lầm đường lạc lối đó.
“Đã lâu không gặp, Lạc Gia, lần này anh tới nhưng có chuyện gì cần trợ giúp?” Còn chưa dùng tên giả Nhị Nguyệt Hồng, Hồng Quan vô cùng lễ phép khách khí nói.
“Đi, dẫn anh đi chơi” Lạc Việt nói một tiếng, quay người rời đi.
“???” Hồng Quan chau mày, nhanh chóng đứng lên nói, “Tại hạ còn rất nhiều việc phải bận rộn, chỉ sợ không có cách nào bồi Lạc Gia rồi”
“Một lần này thôi” Tham âm của Lạc Việt truyền tới từ phía xa.
Hồng Quan cau mày, chẳng biết vì sao lại theo bản năng đi theo bước chân ba người Lạc Việt. Một lát sau, Lạc Việt mang theo đám người đi tới hí viên của một gánh hát trong thành Trường Sa. Mà hí viên này cũng không hề xa lạ với Nhị Nguyệt Hồng chút nào, bởi nơi đây chính là một phần thuộc gia tộc y, một nghề tay trái.
“Làm cái gì vậy?” Hồng Quan nhìn sân khấu trước mặt, nghi hoặc hỏi.
“Nùng trang diễm mạt khiến cho không bất kỳ ai có thể trông thây bộ dáng thân phận của người đang ca diễn trên sân khấu. Người tới đây nghe hát cũng không còn là trước đó cái gì danh nhân danh tướng, sau khi qua cái cửa này, trên đài chỉ còn là người hát hí khúc, dưới đài cũng đều là người xem kịch nghe hát, anh không cảm thấy, như thế rất thoải mái hay sao?” Lạc Việt cười nói.
Bằng vài lời này, Hồng Quan giống như thề hồ quán đỉnh, nguyên bản bởi vì sự tình công việc bận rộn trong nhà mà hai con ngươi mất hết thần thái, đang từ từ phát sáng lên. Sau lưng Lạc Việt, Tề Thiết Chủy thì thấp giọng giải thích với ngốc đại ca tử Hắc Bối Lão Lục đứng bên cạnh,
“Hồng Gia nếu như làm theo lời Lạc Gia nói, chưa chắc đã là một chuyện xấu. Nếu như anh ta có thể quét đi đủ loại phiền não trước đây, hẳn là sẽ sống khoái lạc hơn một chút, chỉ bất quá bàn khẩu dưới trướng anh ta thì…khụ khụ, Lục Gia, trước đó chẳng phải anh vẫn luôn muốn đánh địa bàn hay sao? Chiêu này của Lạc Gia, không vần một binh một tốt, liền trực tiếp thu được”
“Hay! Thật con mẹ nó hay!” Hai con ngươi Hắc Bối Lão Lục sáng ngời lên.
Tề Thiết Chủy một bộ dáng trẻ nhỏ dễ dạy, dùng ánh mắt đầy t·ang t·hương liếc Hắc Bối Lão Lục một cái. Nhưng cái nhìn này, thì lại nhìn ra từ ‘Hay’ mà gã phát ra thực chất là vì cái gì. Trong tầm mắt của Hắc Bối Lão Lục, gã đang chăm chú theo dõi tư thái của một nữ tử trên sân khấu, liếc lấy liếc để người ta từ trên xuống dưới không chỉ một lượt, nét mặt đầy ắp vẻ hèn mọn không nói nên lời.
Tề Thiết Chủy: “…...”
********
*Quan phương: Chính phủ
*Song quyền nan địch tứ thủ: Hai tay khó đánh lại bốn tay. Có thể hiểu là một người không thể địch lại nhiều người.