Chương 12: Giết gà dọa khỉ
“Lạc Gia có khí phách lắm, anh vẫn là người đầu tiên đi tới chỗ tôi mà không hề hoảng hốt hay lộ ra tâm tình phức tạp nào khác!” Thiếu niên Phật Gia híp híp mắt nhìn về phía mấy người Lạc Việt vừa bước vào đại sảnh.
“Trương Tiểu Quân Gia khách khí”
Lạc Việt gật đầu với đối phương một cái, coi như thay cho lời chào hỏi, đồng thời liếc nhìn hắn ta một lượt từ trên xuống dưới, thầm đánh giá trong lòng. Trương Khải Sơn lúc này còn chưa có phần khí chất trầm ổn của tương lai, hơi có vẻ tự phụ tự cao, ánh mắt nhìn người khác thậm chí mang theo tia khinh thường nhàn nhạt, nếu không chú ý kỹ thì rất khó nhận ra.
Dù sao tuổi trẻ tài cao, hẵng còn trẻ như vậy đã có thân phận Bố phòng quan cùng năng lực suất lĩnh một trung tiểu đội binh sĩ, mang theo loại khí chất này cũng là điều bình thường.
“Tên thật của tôi gọi Trương Khải Sơn, Lạc Gia thi sao?” Trương Tiểu Quân Gia khoát tay ra hiệu đám người ngồi xuống.
“Lạc Việt” Lạc Việt cầm lên chén trà đám binh sĩ của Trương Khải Sơn vừa pha, khẽ thổi nhẹ vài hơi.
“Lạc Việt....Lạc Gia, lần này anh tới thế những là có lời gì muốn nói với Khải Sơn sao?” Đôi mắt Trương Khải Sơn nhìn chăm chú lên người Lạc Việt, nghi hoặc hỏi.
Khi hắn mới đặt chân tới đây, liền nhanh chóng sai thủ hạ góp nhặt một chút tình báo liên quan đến nội thành Trường Sa. Trong số đó, có một thông tin liên quan tới ba người đang ngồi trước mặt hắn lúc này. Hắc Bối Lão Lục thống lĩnh một đám thanh thiếu niên lang thang lưu lạc, coi đó là nền móng gây dựng lên thế lực của mình, nhanh chóng tại Trường Sa đặt vững gót chân.
Mà kẻ tên Lạc Việt này thì lại lịch không rõ, năng lực không rõ, thân phận cũng chẳng biết, bất quá lại có địa vị rất cao trong bàn khẩu, đến nỗi kể cả loại sát thủ g·iết người như ngóe là Hắc Bối Lão Lục đều phải vì y mà bán mạng. Từ những điều này có thể suy ra, mặc dù không biết bối cảnh của y ra sao, nhưng chắc chắn là không tầm thường chút nào.
“Những người khác đều lũ lượt tới thăm Tiểu Quân Gia, Lạc Việt tôi cũng đành đi theo phong trào” Lạc Việt khẽ cười nói.
“Theo phong trào?” Trương Khải Sơn khẽ chau mày.
“À, chính là học theo bọn họ làm một việc giống nhau” Lạc Việt nhấp một ngụm trà, giải thích đôi chút về từ ngữ có hơi mang phong cách chủ nghĩa hiện đại này.
“Ha ha ha... cái này có gì đáng học, những kẻ khác tới bất quá chỉ là thăm dò ý kiến của tôi, nhìn xem sau đó tôi muốn hành động như thế nào với thành Trường Sa mà thôi” Khóe miệng Trương Khải Sơn khẽ dương lên, hơi có vẻ tà mị cười nói.
Lạc Việt thần sắc lạnh nhạt nói: “Sau đó thì sao, ngài muốn làm chút gì vậy, Quân Gia? Như cũ g·iết gà dọa khỉ? Vẫn là quan mới đến cần đốt ba đống lửa?”
Nụ cười trên mặt Trương Khải Sơn cứng đờ. Mặc dù hiện tại bầu không khí giữa hai người bọn họ cũng là một bộ cùng thế hệ tương gia, nhưng trên thực tế, trong lời nói lẫn nhau cất giấu một chút huyền cơ.
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi tĩnh lặng, Trương Khải Sơn sờ lên chiếc mũi cao thẳng, bộ dạng chột dạ cười nói: “Nếu để cho mấy người đoán được, vậy chẳng phải là tôi không còn mặt mũi đặt chân tại Trương Sa nữa?”
“Thực ra, tôi ngược lại có một ý tưởng” Lạc Việt tiếp tục nói.
“Ồ? Lạc Gia mời nói” Trương Khải Sơn bưng lên chén trà bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người Lạc Việt.
Mà Lạc Việt thì khẽ suy tư mội lúc, chỉnh đốn từ ngữ trong đầu, tiếp đó mới mở miệng lên tiếng:
“Quân Gia lần này tới, hẳn là bị điều động đến cai quản thành Trường Sa, có thể Quân Gia cũng biết, bây giờ đất nước này tại trong mắt người ngoại quốc chính là một khối bánh thơm ngọt, phe nào cũng muốn tranh giành một phần. Họa ngoài còn chưa lắng lại, chưa tìm ra cách để giải quyết triệt để, tự nhiên là không thể để sinh ra quá nhiều nội loạn. Cục diện các thế lực nội thành Trường Sa khá phức tạp, Phật...ừm, Quân Gia nếu như muốn nhanh chóng trấn áp thu phục, gần như chắc chắn là không thể nào”
“Cường long không đè địa đầu xà, trong khi các thế lực trong thành t·ranh c·hấp không ngừng, nhưng một khi có ngoại lực xâm lấn, tất cả các phe đều sẽ bện thành một sợi dây thừng, trước hết tạm thời bỏ qua xích mình, cùng nhau hợp tác giải quyết ngoại nhân. Do đó, thay vì cố đạp vỡ cách cục vốn có, chẳng bằng tham dự vào trong đó luôn, thu được thế lực khác tán thành, đồng thời để họ phải lấy lực lượng q·uân đ·ội của Quân Gia ngài làm chủ, ngài cảm thấy thế nào?”
Trương Tiểu Phật Gia chau mày, còn tại suy tư một loại vấn đề bên trong lời nói của Lạc Việt. Hắn từng đoán Lạc Việt không tầm thưng, nhưng hoàn toàn lại không nghĩ tới, kẻ đồng lứa trước mặt gần như bằng tuổi với hắn, thế mà có tâm tư kín đáo như vậy. Cùng với lời đồn đại thế lực của Hắc Bối Lão Lục chỉ biết chém chém g·iết g·iết, chẳng hề đứng cùng một đẳng cấp. Cũng khó trách, hắn có thể thống lĩnh một đám thanh thiếu niên hung hăng sốc nổi làm mưa làm gió ở Trường Sa như vậy.
“Xem ra Lạc Gia cũng là kiểu người thực tế, như vậy Trương mỗ liền nói thật. Lần này tôi đến, coi trọng nhất, chính là thế lực dưới trướng Lạc Gia; thiếu niên mạnh thì quốc cường, tại một nơi hỗn loạn như thành Trường Sa trước kia, những thanh niên thiếu niên các anh còn có thể làm ra thành tự như thế, thực sự để cho người khác có chút không thể tưởng tượng nổi. Các anh, còn có Cẩu Gia đều là lứa nhân tài kiệt xuất của thành Trường Sa”
Trương Khải Sơn không keo kiệt chút nào nói thẳng lời tán thưởng đám người Lạc Việt, khuôn mặt hiện lên nét tươi cười không dứt đi được. Trương Khải Sơn rộng lượng, tại trong dự liệu của Lạc Việt. Nếu như gã là một loại người không cho phép người cùng thế hệ trở thành nhân vật anh hùng, vậy sau này gã cũng không có khả năng chưởng quản được Lão Cửu Môn.
Thế lực q·uân đ·ội mặc dù không tầm thường, nhưng kỳ thực thời đại nào cũng vậy, phải có dân tâm thì mới được thiên hạ. Những thế lực mới quật khởi ở Trường Sa như đám Lạc Việt chính là dân nội thành, Trương Khải Sơn muốn triệt để tại đây đứng vững gót chân, tối thiểu nhất cũng phải thu nhận được một vài thế lực dân gian. Không có khả năng toàn bộ đều dọn dẹp sạch sẽ, làm như vậy, dễ dàng dẫn xuất sự tình không đáng muốn khác.
“Quân Gia quá khen rồi” Lạc Việt nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười hiền lành.
“Chỉ là hai nhà Hồng Hoắc kia...” Hai hàng lông mày của Trương Khải Sơn bỗng nhiên nhíu lại, tiếp tục đưa ra vấn đề.
“Hồng gia à” Lạc Việt giải thích, “Gia chủ tiền nhiệm c·hết, các trưởng bổi khác thì m·ất t·ích, tính cách Hồng Quan thì tôi hiểu, chẳng mấy chốc sẽ tịch mịch, không tạo thành uy h·iếp quá lớn. Còn Hoắc gia, ha ha, bọn họ gieo gió gặt bão, đắc tội toàn bộ thành Trường Sa, cũng tiêu sái không được mấy ngày”.
“Tôi bỗng nhiên có cái ý tưởng” Trương Khải Sơn rất có ý tứ nhìn về phía Lạc Việt, “Không biết Lạc Gia có hay chăng suy nghĩ tính làm lính. Nếu như có, tôi vẫn rất ưa thích Lạc Gia cùng một chỗ với tôi đầu quân, tôi tới làm người tiến cử”
Lạc Việt ánh mắt phức tạp lắc đầu. Chưa nói đến lý do quan trọng nhất, một thế này mặc dù hắn không rõ thân thế của hắn là gì, nhưng từ sâu thẳm trong linh hồn, hắn vẫn luôn không quên, hắn là một người con của quê cha đất mẹ, là một công dân hết lòng yêu nước, đúng với cái tên mà cha mẹ kiếp trước của hắn đặt cho, Lạc Việt. Riêng về vấn đề thứ hai, niên đại hòa bình nói tham gia quân ngũ thì còn được, chứ tại thời kỳ loạn thế rối răm phức tạp này, chỉ cần chọn sai vị trí đứng đội, liền sẽ trọc đến rất nhiều mầm tai vạ, chẳng khác nào tự tìm phiền phức cho mình.
Vì thế, Lạc Việt hắn chưa từng bao giờ có suy nghĩ nhập ngũ, bất kể là trong khoảng thời gian nào.
“Vẫn là làm người bình thường trải qua tiêu sái hơn” Lạc Việt cười nói.
“Ai u, đây chẳng phải là tên nô tài của Hoắc gia sao? Sao lại chạy đến nơi này rồi?”
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng khách bỗng dưng vang lên một tiếng giễu cợt nghe vô cùng chói tai. Lạc Việt dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút liền đã biết thân phận kẻ tới là ai. Người nhà họ Hoắc không biết thông qua biện pháp nào cũng có thể tiến vào phủ đệ của Trương Khải Sơn, bây giờ ở đây vênh vênh váo váo, cực kỳ muốn ăn đòn.
Trương Khải Sơn hơi nhướn mày, thiếu niên phó quan đứng bên cạnh thấy thế lập tức lớn tiếng quát: “Người nào ở ngoài ồn ào ảnh hưởng đến công chuyện của Trưởng quan, đuổi ra ngoài cho ta!”
Mệnh lệnh của Trương phó quan, tại trong hàng ngũ q·uân đ·ội Trường Sa cũng như là mệnh lệnh của Trương Khải Sơn vậy. Trương Tiểu Quân Gia không chỉ một lần ở trước mặt người khác nói qua, vị phó quan này cũng như là chính hắn, cho nên binh lính ngoài cửa không dám không nghe, lập tức thi hành mệnh lệnh.
“Ấy ấy ấy, các ngươi đẩy ta làm gì!....Tôi..tôi sai rồi, quân gia, các vị quân gia, tôi sai rồi. Đây hết thảy cũng là cừu hận của tôi cùng tên họ Lạc kia, cùng các ngài không có quan hệ, các vị quân gia tha cho tôi đi....”
“A..A..A...A...!!!”
“......”
Tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết càng lúc càng xa dần phòng khách nơi mấy người đang ngồi. Lạc Việt cùng Trương Khải Sơn nhìn nhau, đều lẫn nhau nhìn ra một tia lăng lệ ẩn dấu trong mắt đối phương. Như trong cuộc trò chuyện vừa rồi, Trương Khải Sơn vừa vặn thiếu một đối tượng để g·iết gà dọa khỉ, tiếp đó người Hoắc gia liền tự dâng mình tới tận miệng, đứng giữa phủ đệ Phật Gia tương lai khẩu xuất cuồng ngôn, ai ngu mới không tận dụng cơ hội trời cho này.
Người nhà họ Hoắc hắn cũng dám động thủ, trực tiếp cho các thế lực khác trong thành Trường Sa thấy rằng hắn, Trương Khải Sơn, không sợ bất luận kẻ nào, kể cả đó có là các gia tộc cắm rễ lâu đời đi chăng nữa. Mặc kệ người nào dám bất kính đối với hắn, hạ tràng sẽ giống như tên thủ hạ Hoắc gia đang b·ị đ·ánh kêu trời kêu đất trong sân lúc này.
Lạc Việt cùng Trương Tiểu Quân Gia hàn huyên thêm một lát rồi mới đứng dậy từ biệt. Lần này hắn tới đây, ý đồ rất đơn giản, thăm dò xem thái độ làm người chân chính của Trương Khải Sơn là như thế nào. Đi qua cuộc đàm luận ngắn ngủi, Lạc Việt phát hiện, kẻ này cùng vị Phật Gia trong tưởng tượng của hắn không sai biệt lắm, không những có tính cách hiệp nghĩa để cho nhiều người có cảm giác nguyện ý đi theo, mà còn có cả tầm nhìn lâu dài.
Nói tóm lại, là một tân thủ lĩnh không tệ của thành Trường Sa.