[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà] Nhặt Được Tiểu Ca Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chăm trẻ nhỏ là chuyện phiền phức nhất trên đời - By Ngô Tà.
.
Sau khi Muộn Du Bình biến thành một đứa nhóc sáu tuổi, mỗi ngày của chúng tôi đều muôn màu muôn vẻ.
Tôi gọi điện cho Trương Hải Khách, hỏi hắn xem tình huống này có cách nào giải quyết hay không. Vấn đề chủ yếu bây giờ không còn là cải lão hoàn đồng nữa rồi, người ta cải lão hoàn đồng ít ra cũng không thu nhỏ lại, còn Muộn Du Bình thì thành ra thế này đây.
Trương Hải Khách tra xét nghiên cứu tài liệu tận hai ngày, cuối cùng trả lời lại tôi rằng trước nay chưa bao giờ xuất hiện tình huống này, cậu tự xử lý đi, nhớ phải trả cho tôi một tộc trưởng kích cỡ bình thường đấy nhá.
Tôi biết quá khứ của Muộn Du Bình, biết thời thơ ấu của hắn vô cùng khó khăn, vậy nên hiện tại nhân thời gian có hạn này, tôi muốn hắn trải nghiệm một tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc hơn.
Nhưng thật ra Muộn Du Bình lại là một đứa trẻ có tính tự lập, hắn sẽ tự mặc quần áo, ăn cơm, thậm chí còn cho gà ăn được. Ngoại trừ một vài hoạt động cần thể lực và chiều cao, cơ bản không có gì làm khó được hắn.
Tôi kể chuyện Muộn Du Bình thu nhỏ lại cho vài bằng hữu thân thiết, Tiểu Hoa đồng ý giúp đỡ tôi tìm biện pháp, còn Hắc Hạt Tử thì đề nghị trông trẻ giúp tôi, thù lao không lấy, chỉ cần xem thử Muộn Du Bình có thật sự đáng yêu giống như lời tôi nói hay không. Tôi cự tuyệt ngay tắp lự, đồng thời từ chối luôn cả đám Lê Thốc và Tô Vạn. Đến đây hỗ trợ một tay thì được, còn đến sân si góp vui thì mời ra chuồng gà.
Bàn Tử nấu đồ ăn sáng rồi lên lầu gọi Muộn Du Bình rời giường, lúc ấy tôi đang rửa mặt, vừa định bảo Bàn Tử đi nhẹ nói khẽ một chút thì chân tôi bị ôm lấy, tôi mở mắt, hóa ra là Muộn Du Bình. Chắc là Bàn Tử dặn hắn phải mặc áo khoác vào, hắn không thích nên chạy tới tìm tôi.
"Thiên Chân, cậu có thể để mắt đến đứa nhỏ nhà cậu không." Bàn Tử đứng ở cửa phòng vệ sinh lên án tôi, trên tay còn cầm áo khoác của Muộn Du Bình.
Tôi lau khô nước trên mặt, Muộn Du Bình vèo một cái đã vọt ra khỏi phòng, chờ đến khi chúng tôi đi xuống lầu thì hắn đã ăn xong một cái bánh bao. Thấy chúng tôi cầm áo khoác đến, ánh mắt hắn híp lại thành một đường thẳng, thoạt nhìn đầy sự uy hiếp. Tôi ném áo khoác sang một bên rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, Bàn Tử cũng không nói gì thêm mà nhắc đến tin tức hôm trước hắn đọc được.
"Hôm qua tôi ngủ không được, nửa đêm lên mạng coi video, trùng hợp tìm thấy một thông tin, có một khối vẫn thạch rớt xuống Biển Đông, vẫn chưa xác định được nguồn gốc của nó, chỉ nói người dân vùng phụ cận nên cẩn thận hơn thôi. Bàn gia tôi lại nghĩ, nếu đây thật sự là chuyện tốt thì sao phải dùng từ 'cẩn thận'? Thiên Chân cậu nói xem, Tiểu Ca biến thành như vậy có phải liên quan gì đến khối vẫn thạch đó hay không?"
"Anh cho rằng Tiểu Ca là người ngoài hành tinh à? Tôi chỉ cảm thấy có thể đây là kỹ năng đặc biệt gì đó của người Trương gia." Tôi quay sang nhìn Muộn Du Bình, hắn đang uống sữa đậu nành của tôi. "Nhưng tôi cũng không chắc nữa, Trương Hải Khách đã nói là không có vấn đề gì, chắc sẽ không sao đâu. Thật ra Tiểu Ca như vậy cũng rất tốt, anh có thấy vậy không?"
Muộn Du Bình ngẩng đầu khỏi cái chén, há miệng ngáp một cái thật to.
Bắt đầu từ hôm qua, bác gái cách vách đã làm ồn lên rồi, bà ta cảm thấy đứa nhóc này là con riêng của tôi, chưa đến nửa ngày sau thì chuyện này đã lan khắp cả thôn xóm. Tôi và Bàn Tử bàn bạc với nhau, trước khi Tiểu Ca khôi phục lại như cũ, tốt nhất vẫn nên đến Hàng Châu ở đi, thành phố lớn làm gì cũng tiện hơn. Vả lại chúng tôi chỉ ru rú trong sân nhà, đỡ phải nghe mấy lời bàn tán xì xào.
Chứng minh thư lúc trước của Muộn Du Bình không thể sử dụng nữa, chúng tôi làm một cái hộ khẩu tạm thời cho hắn, tạm gọi hắn là Ngô Sở Úy, người ta có hỏi thì bảo đây là con của chị gái tôi, vậy mới có thể chặn miệng được một đám người rỗi hơi nhiều chuyện. Sau khi xuống máy bay, chúng tôi trực tiếp bắt xe đến Ngô Sơn Cư, Vương Minh vừa thấy tôi xách đầy bao lớn bao nhỏ trong tay rồi còn ôm thêm một đứa nhóc, ngỡ ngàng quên luôn cả nhai mì trong miệng.
"Ông chủ, anh... anh... anh lén tôi có con rồi?"
Tôi nhấc chân đạp hắn một phát, hắn la oai oái rồi bỏ chạy.
"Tôi và cậu có quan hệ gì? Tôi sinh con còn phải báo cho cậu sao?"
Bàn Tử ngăn tôi lại: "Nói cho cậu ta biết đi, cậu ta vẫn còn cần tiền lương đấy. Vương Minh theo cậu lâu như vậy, tiền bị nợ chắc cũng lên đến bốn con số rồi, vậy mà cũng không biết xấu hổ quỵt lương người ta nữa, đúng không Vương Minh?"
Vương Minh cầm tô mì ăn liền ngồi xổm ở cửa: "Bàn gia, ông chủ, tôi sai rồi, có thể để tôi ăn cho xong đã không?"
Sau khi hắn ăn gần xong, tôi giải thích đơn giản chuyện của Muộn Du Bình cho Vương Minh nghe, đồng thời dặn dò hắn từ giờ trở đi phải luôn luôn canh chừng trong tiệm, Muộn Du Bình ở đâu thì hắn phải ở đó. Vương Minh húp miếng nước cuối cùng rồi gật đầu với tôi.
Mặc dù bảo bây giờ tôi khá hài lòng với tình hình hiện tại, nhưng vấn đề của Muộn Du Bình cũng cần phải giải quyết, tôi vốn đã nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều, lúc này hắn cải lão hoàn đồng, tôi đâu thể xuyên qua đến kiếp trước của kiếp trước để đuổi kịp hắn được. Ngược lại Muộn Du Bình không lo lắng lắm, hắn rất thích chơi khăm Vương Minh, tôi phát hiện từ sau khi hắn bé lại thì rất nhiều tính cách che giấu lúc trước đều bị lộ ra. Như vậy cũng tốt, cuộc sống trước đây của hắn đúng là quá áp lực.
"Ngô Sở Úy!" Tôi gọi hắn.
Muộn Du Bình đi tới ngửa đầu nhìn tôi, ánh mắt hắn như muốn hỏi tôi có chuyện gì sao?
"Không thì sau này anh cứ kêu tên này đi, thế nào?"
'Ngô Sở Úy' không nói gì, trở tay hất bỏng ngô lên người tôi.