[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà] Nhặt Được Tiểu Ca Phải Làm Sao Bây Giờ?
Tà lớn Bình nhỏ, một câu chuyện hết sức hề hước. Khi Tiểu Ca đột nhiên biến thành một đứa nhóc sáu tuổi, lão Ngô trước giờ chưa từng chăm trẻ con sẽ giải quyết như thế nào đây?
.
Tôi tên là Ngô Tà, một ông chủ cửa hàng đồ cổ ở Hàng Châu, tôi có hai bằng hữu tốt là Muộn Du Bình và Vương Bàn Tử. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng quyết định cùng đi về một vùng quê hẻo lánh để dưỡng lão, nhưng ngày hôm nay tôi lại không thấy Muộn Du Bình. Tình huống này thường xuyên xảy ra, vậy nên mấy anh zai trong đồn cảnh sát ở trấn trên đều quen biết cả nhà tôi, mỗi lần thấy Tiểu Ca lang thang một mình trên đường (lang thang?) thì ngay lập tức sẽ gọi điện cho tôi liền.
Nhưng hôm nay lại khác.
Phòng ngủ của tôi có giường dành cho hai người, bình thường tôi ngủ bên trái, Muộn Du Bình nằm bên phải, còn bây giờ tôi lại đang trừng mắt nhìn nhau với một thằng nhóc thậm chí còn chưa đủ tuổi đi học.
"Nhóc... Nhóc là..."
Làm sao bây giờ? Chuyện này quá kỳ quặc, trên giường của chúng tôi đột nhiên chui từ đâu ra một đứa nhỏ không rõ thân phận, nếu bị Bàn Tử bắt gặp, chắc chắn hắn sẽ cho rằng đây chính là con của tôi và Muộn Du Bình, có khi còn khen chúng tôi làm việc hiệu suất cao ấy chứ! Nhưng mà tôi thề mình và Muộn Du Bình đều là đàn ông trăm phần trăm, mấy chuyện sinh đẻ này không phải là chỉ có các nữ đồng chí làm được sao? Chẳng lẽ tôi trời sinh có thiên phú, sau khi bum ba la bum cùng Muộn Du Bình thì bỗng có năng lực thần kỳ...?
Thằng nhóc chậm chạp tiến lại chỗ tôi, đôi tay nhỏ nhắn bắt lấy khuôn mặt của tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt nó.
"Ngô Tà, tôi là Tiểu Ca."
Tôi hóa đá trong nháy mắt, không biết chuyện này nên vui hay buồn.
Bàn Tử đẩy cửa đi vào, suýt chút nữa vấp bậc cửa té sấp mặt, hắn lảo đảo đứng vững lại rồi há hốc mồm chỉ vào tôi và Tiểu Ca: "Các cậu nhanh quá đó! Cứ vậy mà sinh rồi? Tôi nói này Thiên Chân, cậu không cần ở cữ hay gì đó, Bàn gia tôi..."
Trước khi tôi kịp ra tay, Tiểu Ca đã nhấc cái gối đầu lên ném thẳng vào Bàn Tử. Tôi gật gù, tuy rằng Muộn Du Bình nhỏ lại nhưng sức lực thì vẫn không xem thường được đâu. Sau đó hắn ngồi yên trên giường, nhìn vẻ mặt kia thì chắc đang muốn tôi khen hắn.
"À... Anh... Anh ngầu lắm!" Tôi giơ ngón cái lên, tặng hắn một ánh mắt đầy tán thưởng.
Tiểu Ca đứng dậy mặc đại cái áo thun rộng thùng thình của tôi vào người, vóc dáng của hắn bây giờ rất bé, áo thun dài đến che khuất cẳng chân, sau đó hắn ngồi trên người tôi, chỉ đạo tôi tìm một đôi tất thích hợp cho hắn.
Không biết có phải do bé lại nên khiến bản tính vốn có của Muộn Du Bình lộ ra hay không, dù sao hiện giờ trông hắn có sinh khí hơn trước kia rất nhiều.
Lúc ăn sáng, tôi giải thích toàn bộ câu chuyện cho Bàn Tử. Bàn Tử tỏ vẻ không tin, nhưng khi Muộn Du Bình uy hiếp đòi kể ra bí mật nhỏ của hắn ta, hắn ngay lập tức tin tưởng tuyệt đối. Nhân cơ hội hôm nay cũng rảnh, chúng tôi cùng nhau đưa Muộn Du Bình lên trấn trên mua mấy bộ quần áo vừa người.
Tiểu Ca đứng trên ghế, một tay vịn lấy vai tôi, tay còn lại thì lưu luyến gặm bánh quẩy không buông, hoàn toàn không có ý định đi ra ngoài.
"Bây giờ để anh ở nhà một mình, tôi thật sự rất lo lắng." Tôi bế hắn đặt lên ghế ngồi ngay ngắn.
"Tôi có thể." Tiểu Ca ngửa đầu kiên định nhìn tôi.
Tôi lắc đầu: "Không nói nhiều."
Ăn xong, Bàn Tử đi lấy xe, mang theo một đứa nhỏ mà phóng xe máy thì không tiện lắm, vì vậy hắn ta tìm một chiếc ô tô riêng, trùng hợp là người ta cũng muốn vào thành phố nên tiện đường chở ba chúng tôi lên trấn trên luôn.
Ba người đàn ông đi mua quần áo thì chỉ tùy tiện mua đại thôi, lại rất hiếm khi đến các loại cửa hàng thế này, càng đừng nói là cửa hàng quần áo dành cho trẻ em. Nữ nhân viên nhiệt tình giới thiệu cả nửa giờ đồng hồ, cuối cùng chúng tôi quyết định mua hai bộ quần áo và một cái cặp sách nho nhỏ hình con vịt vàng. Tôi thấy Tiểu Ca có vẻ thích cặp sách này, hơn nữa nhìn bộ dáng lùn lùn của hắn mang theo cái cặp nhỏ sau lưng cũng vô cùng ngốc nghếch và đáng yêu.
Chúng tôi không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng lo rằng Muộn Du Bình có thể sẽ đói nên nhân tiện ghé ngang siêu thị một vòng, khi về nhà thì trên tay đã đầy túi lớn túi nhỏ, ngay cả Muộn Du Bình cũng được nhét vào ba lô của tôi. Hắn tựa đầu vào vai tôi liếm cây kẹo mút mà Bàn Tử đưa cho hắn, chưa được bao lâu thì nước miếng đã chảy khắp cổ tôi, tôi gọi hắn mấy tiếng cũng không đáp lại, Bàn Tử nhìn thoáng qua, bảo hắn ngủ rồi.
Chưa vào nhà thì hắn đã tỉnh dậy, sau khi gặm xong cây kẹo mút, hắn liền đòi tụt xuống dưới. Tôi buông túi đồ to trong tay, hơi xoay người, hắn nhảy từ trong ba lô của tôi ra, cầm lấy tô đựng thức ăn cho gà. Mới ra khỏi cửa thì đám gà con đã xúm xít vây lại, hắn loạng choạng khó khăn bước đến trước chuồng gà, có hai con gà con to gan dám nhảy lên đầu hắn.
Hắn giơ đôi tay múp míp ra bắt lấy hai con gà rồi đặt xuống chỗ thức ăn.
"Bàn Tử, anh nói xem Tiểu Ca gầy như vậy, tại sao hồi còn nhỏ cũng mũm mĩm nhỉ?"
"Người yêu trong mắt hóa Tây Thi, có khi Tiểu Ca lớn lên lại giống như hình mẫu yêu thích của cậu đấy, cái này gọi là gì ta? Lượng thân định chế, nhất kiến chung tình."
(Lượng thân định chế: dựa theo số đo của một người nào đó và chỉ làm cho mỗi người đó (trong trường hợp này hiểu nôm na là sinh ra chỉ để dành cho em =))); nhất kiến chung tình: yêu từ cái nhìn đầu tiên)