Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 37: Tai kiếp hoàng không thiên giáng xuống!




Chương 37: Tai kiếp hoàng không thiên giáng xuống!

Thanh thế quá lớn, hơn ngàn lôi cầu rơi xuống. Mỗi một quả đều to bằng trái dừa, bên trong từng tia sét động chớp nhoáng, ẩn hiện vô tung.

Tô Mạt Nhược sao mà không biết, đây là tai kiếp Vạn Lôi Hoàn Vũ!

Tu giả dưới Ngũ Liên đỉnh phong gặp phải, chỉ có nước hồn phi phách diệt.

Quả nhiên thượng thiên không hề ưu ái một ai, không kẻ nào có thể tránh khỏi tai kiếp.

Người độ kiếp vấn thiên địa có thể chạy, nhưng không thể tránh, đây là quy tắc bất diệt.

Con người có thể chọn lựa con đường mình muốn đi, lại không thể chọn loại bỏ chông gai trên đường!

Trước đó tai kiếp thứ ba của Tô Mạt Nhược chính là Tử Yên, nhưng mà nàng sử dụng bí pháp bỏ chạy.

Bảo nàng ta chống đỡ lôi kiếp thì tạm được, đánh bại một kẻ Ngũ Liên đỉnh phong, Tô Mạt Nhược còn chưa có khả năng này.

Đã là tai kiếp, ắt phải có một bên bị diệt. Tô Mạt Nhược không rời đi, thế nhưng chỉ cần Tử Yên rời đi, vậy thì sẽ có một lôi kiếp khác giáng xuống thay thế.

Đứng trước việc bất lợi vô cùng, Tô Mạt Nhược chọn cách chạy đi, tránh nặng tìm nhẹ.

Nhưng chạy đồng nghĩa với việc, Tô Mạt Nhược sẽ gặp phải một tai kiếp khác lớn hơn. Vạn Lôi Hoàn Vũ kiếp này, chính là tai kiếp mà Tô Mạt Nhược khi này phải chịu.

Dẫu sao Tô Mạt Nhược vẫn cười chút ý vị, vật c·hết dễ đối phó hơn người sống, đây là may mắn trong hung hiểm.

Chỉ là khi này không còn pháp trận thủ hộ, Tô Mạt Nhược sẽ xử lý thế nào đây?

"Hừ…. Bổn toa đã trù tính chuẩn bị vạn năm, trùng sinh quật khởi, lẽ nào lại vì cái tai kiếp hạng bét này mà tử mệnh sao?"

Tiếng nàng thét lớn, vang vọng trời không.

Tô Mạt Nhược lấy ra một vật nhỏ, nằm chính giữa bàn tay. Thì là đây là tòa cổ điện khi nãy, nàng ta đã thu lại.

Nếu là tiên giả đi qua nhìn thấy vật này, chắc chắn sẽ chảy nước miếng mà thèm.

Thiên Khương Cổ Điện, tiên khí phòng ngự danh trấn nam sơn. Được liệt vào hàng đẳng cấp Bát Liên, bảo vật xưa nay hiếm.

Trác Nghiên tiên tử năm xưa nhờ nó, mà tung hoành điên đảo trời nam. Nay vật xuất thế, giống như chân long thức giấc.



Chỉ thấy một tòa bảo điện biến lớn, bao trùm khuôn viên trăm thước. Từng dao động tỏa ra, khiến cho không gian vặn vẹo. Bên dưới sóng dậy biển gầm, như có bức tường lớn ngăn cách bốn phương.

Vạn Lôi Hoàn Vũ rơi xuống, lốp đốp bên tai. Ngàn vạn tia sét kết thành dây gai, bao bọc lấy tòa cổ điện.

Sét đánh ngang trời, biển động ầm ầm, hải đảo bị oanh tạc trong tai kiếp, tan nát một mảnh. Tô Mạt Nhược đứng trong căn điện nhìn ra, ánh mắt lãnh đạm.

Tuy rằng tu giả không thể sử dụng tiên khí, nhất là tiên khí bậc cao. Thế nhưng giữa việc không thể sử dụng, và chủ động mượn nhờ lực lượng của nó, lại là hai lý giải khác nhau.

Giống như một đứa bé không đủ sức nhấc nổi cái bàn để phang người, nhưng lại có thể núp dưới cái bàn, mượn nhờ tránh đi hung tai.

Bằng phương pháp lách luật này, Tô Mạt Nhược an ổn qua được một kiếp….

Nghịch thiên cải mệnh hỏi ý ai

Trời bất nan dung kẻ có tài

Tai kiếp hoành không thiên giáng xuống

Vấn hỏi một lời liệu có sai?



Quả nhiên, người trùng sinh luôn có ưu thế vô thượng, đều là một đám quái thai yêu nghiệt. Thiên địa không ra sức diệt trừ, ắt một ngày sẽ bị đám này làm cho đảo lộn càn khôn.

Nửa ngày sau, Tô Mạt Nhược ngồi trong một hang động nhỏ.

Nàng ta không trú tại nơi gần đó, mà lập tức rời đi ngay. Động tĩnh lớn như vậy, sẽ có không ít người tới xem.

Nhưng nàng tính không bằng trời tính, vừa đi được vài dặm, đã chạm trán ngay một con Ma Sứa tam cấp.

Hung thú này am hiểu dưới nước, chuyên công kích linh hồn, lại có rất nhiều xúc tu, cùng với thân thể bán bất tử, một đối thủ khó xơi.

Tô Mạt Nhược trước đó thi triển Di Ảnh Phương Vân đã hao tổn tinh huyết, chiến lực giảm đi khá nhiều.

Nàng ta nào dám dây dưa, một đường vắt giò bỏ chạy. Chỉ là trong lúc nguy nan, đã trúng một chiêu.

Đầu của nàng ong ong từng cơn, cảm giác đau thấu trời đất. Thần hồn tổn hại, nào phải chuyện đùa.



Đan dược trải qua vài vạn năm, đã hóa thành bột mịn. Trong người Tô Mạt Nhược không còn một mẩu, càng đừng mong vào cái túi rách của Trường Ca.

Tình huống này năm xưa Trác Nghiên tiên tử đã nghĩ tới, vì thế mới lao tâm chuẩn bị một cái Hồn Linh Quan Giáp. Nó là pháp khí thượng phẩm, chuyên phòng vệ thần hồn.

Nhưng mà để làm mồi dụ, năm đó nàng đem ra phụ điện trưng bày. Không ngờ rằng sau khi trùng sinh, lại không thấy đâu.

Tô Mạt Nhược nghĩ tới nát óc, có kẻ ngu nào lại cầm nó mà không nổi lòng tham đi tiếp vào chính điện chứ? Chẳng lẽ… gặp phải ma sao...

Lịch sử bởi vì Hồng Liên mà đảo loạn, so với kiếp trước thật khác nhau quá xá. Nhưng mà điều này đừng nói Tô Mạt Nhược, ngay cả Hồng Liên còn chưa nhận ra nữa là.

Bỏ qua Tô Mạt Nhược, lại nói về một nơi cách đó vài chục vạn dặm.

Trên không trung đại thành rộng lớn, một thân ảnh đứng đó. Người này thể hình nhỏ bé, làn tóc bay bay.

Gã ta không cao hơn đứa nhóc tám tuổi là mấy, nhưng mà đôi mắt kia toát ra âm lệ, khác xa người thường.

Gã chính là Âm Độc Chu Đồng Tử, một trong mười vị trưởng lão của Phiêu Diêu Môn. Lúc trước may mắn, không có bị Hồng Liên lừa gạt mượn đồ.

Trên tay gã một con nhện bò ra, toàn thân nhỏ gầy, giống như một cái xác khô. Tám chân màu huyết, hai mắt xanh lam, phảng phất khói đen.

Âm Độc Chu Đồng Tử đang đứng trên một đại thành, nơi này cách Phiêu Diêu Môn không xa. Bất chợt gã ta lật úp bàn tay, thả Chu Huyết Bôn Lôi xuống dưới.

Con nhện bé nhỏ, bỗng chốc thể trạng biến lớn, cao tới năm trượng. Chu Huyết Bôn Lôi nhắm đại thành bên dưới, cái miệng phóng ra một luồng kim quang.

Luồng sắc quang mang này lại chính là một tấm lưới, võng sắc bung ra rộng tới ngàn vạn trượng, bao bọc cả đại thành.

Chu Huyết Bôn Lôi đứng trên tấm lưới, cái bụng dưới to lớn nhanh chóng phóng ra từng luồng huyết sắc. Mỗi đạo huyết sắc này là hạng vạn con nhỏ, to bằng nắm tay.

Vô số kẻ bên dưới nhìn lên, thấy một cảnh tượng này, thần sắc lập tức cứng đờ. Tấm lưới lớn vừa bám nơi lầu các, đàn nhện con tràn ra như ong vỡ tổ.

Âm Độc Chu Đồng Tử bên trên nhìn rõ, lệ mang trong mắt gã càng đậm. Đối với những tiếng kêu thảm thiết bên dưới, càng khiến cho gã cảm thấy thích thú.

"Hừ…. Là ai ra lệnh cho ngươi làm loại chuyện này?"

Bỗng một nói khàn khàn cất lên, Âm Chu Đồng Tử giật mình quay lại. Sau khi thấy rõ thân ảnh người nọ, khuôn mặt gã thảng thốt.

Âm Độc Chu Đồng Tử chưa kịp thôi pháp, trong phút chốc cả người gã bỗng chốc cứng đờ.



"Muốn tự bạo sao?"

Lương theo câu nói, một cánh hoa phóng đến, rơi thẳng vào mi tâm gã ta. m Độc Chu Đồng Tử trợn ngược hai mắt, cả người nổ tung thành bãi thịt, máu tươi chảy dài.

Tiếp đó, một cự thủ chụp lấy đoàn lưu quang bay ra, bà ta thu vào trong tay áo. Không lâu sau, mọi thứ trước mắt chỉ còn là một làn khói xám nhạt nhòa.

Vạn Hoa Nương Tử phiêu phiêu đừng đó, khuôn mặt lạnh tanh. Bà ta nhìn xuống nơi đại thành bên dưới, không nói lời nào.

Chỉ thấy bà ta phất tay xuống dưới một cái, sau cả thân hình biến mất.

Nửa ngày sau, Vạn Hoa Nương Tử đã đứng trước một tòa điện, bẩm báo sự tình.

Trước đây vài ngày, môn phái nhận được tin tức, có kẻ mượn danh ma môn, hủy diệt một số thành trấn. Thời gian này n·hạy c·ảm, Vạn Hoa Nương Tử lập tức được điều động tra xét.

Bà ta là tiên giả Lục Liên, khả năng làm việc đương nhiên không thể chê trách. Chưa tới nửa ngày, h·ung t·hủ đã rõ ràng.

Từ việc sưu hồn Âm Độc Chu Đồng Tử mà thấy, tổng cộng đã có đến hơn mười đại thành bị hủy diệt. Từ đây thân phận gã ta cũng dần bại lộ, là do bên khác cài vào.

Chủ ý của người này làm ra, tuy chưa rõ minh bạch. Nhưng mà Phương Kiệt Ngạo lại chắc chắn rằng, sẽ có liên quan tới việc Phiêu Diêu Môn từ chối lời đề nghị kia của Địa Cung.

Phương Hằng ở bên lập tức lên tiếng:

"Thái đại trưởng lão, tuy kẻ thủ ác là người bên ngoài cài cắm, nhưng thực tế vẫn là đệ tử môn ta làm ra. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ắt sẽ khiến lòng người hận ta thấu xương. Từ đó rước lấy đại họa phiền phức, nhất là trong thời gian này. Theo ta nghĩ, đây có thể là thủ đoạn vu oan giá họa!"

Đối với lời nhận xét này, bốn người gật đầu đồng ý. Vạn Hoa Nương Tử ở bên lại hỏi:

"Như vậy càng không thể để môn phái ta cõng cái nồi này được, môn chủ đã có cách giải quyết hay chưa?"

Phương Hằng lắc đầu, ông ta trầm ngâm rồi nhìn thái trưởng lão. Phương Kiệt Ngạo đi lại vài bước.

Ông ta là tiên giả Thất Liên, vũng nước tại Á Vực này sâu bao nhiêu, ông ta hiểu rõ hơn cả.

Trầm ngâm tới nửa ngày, ông ta đáp:

"Ta sẽ gửi loại sự tình này cho đám người Thiên Phủ được rõ, tránh loạn chiến leo thang. Chí ít, đây chỉ là phàm cảnh làm loạn. Cho dù một vài tông phái chính đạo kéo tới, cũng sẽ không có tiên giả tham chiến!"

Một lời ông ta nói ra, khiến cho bốn người yên tâm, trong lòng thở hắt ra một hơi. Tiên giả tham chiến, đây là loại tình huống thật sự trọng đại.

Sống tới ngần này tuổi rồi, đủ thứ chuyện quấn lấy tiên giả. Bọn họ luôn có thiên kiếp và thọ hạn treo trên đầu, nào ai muốn tham chiến chứ.

….