Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 25: Mắc bẫy rồi!




Chương 25: Mắc bẫy rồi!

Ngồi trên bảo tọa, khuôn mặt Lôi Minh có chút tiếu ý.

"Ban đầu ta còn sinh nghi, sợ nàng ta giở trò vào trong pháp trận. Nhưng càng ngày nhận định này của ta lại càng thay đổi…!"

Lôi Minh đưa ra nhận định.

Tinh Tuyệt Luyện Ma trận vốn là trận pháp đại trà, thời xưa kia người trong ma đạo dùng để tế luyện bảo vật.

Không chỉ tu giả, tiên giả muốn tế luyện cũng chỉ có thể sử dụng pháp trận loại này.

Thế nhưng vì tính tàn độc của nó, chính đạo không tiếc trả giá, phá đi bí phương.

Trải qua thời gian thật dài, kẻ biết dần dần thưa thớt. Với cấp độ của mình, Lôi Minh có được tàn phương đã là vô cùng may mắn rồi. Tưởng rằng chỉ cần kiếm đủ tài liệu, là có thể từ từ thiết lập.

Nào ngờ không chỉ thiếu tài liệu, đối với kẻ ngoài nghề như gã lại có nhiều chỗ khó hiểu. Đây cũng là nguyên nhân chính mấy tháng nay, pháp trận vẫn còn lấp lửng bỏ dở.

Nay gặp được Hồng Liên, tay trong nghề vừa nhìn đã biết. Gã muốn nàng ta trợ giúp mình lắm chứ, thế nhưng ai mà không sợ bị hớt tay trên.

Gã buộc lòng phải từ từ thăm dò, dần lấy lòng tin của nàng ta. Chỉ là ma đạo giống nhau, cái này khó mà thực hiện.

Giờ đây nàng ta muốn rời đi, gã vừa vui lại vừa sốt ruột. Từ thái độ mà thấy, Hồng Liên coi thường cái pháp trận này của gã. Lôi Minh chỉ hi vọng chuyện này là thật, bằng không c·hết khó nhắm mắt nổi.

Sau vài ngày dò la thái độ, gã đã phần nào tin tưởng, Hồng Liên chỉ là sợ gặp vạ lây mà thôi.

Sang đến ngày thứ hai, Lôi Minh lại tiếp tục tới bái phỏng.

Hồng Liên ra đón tiếp, nhưng nàng phần lớn dò hỏi tài liệu nhiều hơn. Tới khi Lôi Minh ẩn ý gợi chuyện pháp trận, Hồng Liên nghiêm mặt thẳng thừng từ chối.

"Ngươi nghe không hiểu tiếng người à? Ma đạo như chúng ta nói lời trước nuốt lời sau, xưa nay còn lạ gì. Nếu còn đến vì chuyện này nữa, ta sẽ không cần chờ tới lần giao dịch cuối cùng kia đâu!"

Lôi Minh nghe được lời này, không buồn mà còn vui. Ngoài mặt lẳng lặng đi về, khoanh chân nhẩm tính.



Quả đúng như Hồng Liên nói, ma đạo là chúa không giữ lời. Gã định lợi dụng nàng ta giúp hoàn thành pháp trận, sau đó mượn pháp trận g·iết luôn nàng ta.

Nhưng gặp phải liên tiếp thái độ này của Hồng Liên, không những khiến gã không vui, lại còn có chút buông lỏng cảnh giác.

Nàng ta càng coi thường, càng chứng tỏ không quan tâm tới nó. Vài lần như vậy, hoài nghi trong lòng dần dà tiêu biến. Cuối cùng Lôi Minh đưa ra nhận định:

"Hừm…. Xem ra đến nói mồm mà đi tay không thì sự khó mà thành được!"

Hai ngày sau Lôi Minh lại tới, lần này Hồng Liên không ra tiếp đón. Chỉ tới khi gã nói mang tài liệu tới, Hồng Liên mới khó chịu đi ra.

"Thiên đạo hữu, đây là tài liệu lần này gia sư gửi tới, xin hãy xem qua!"

Hồng Liên liếc tới, nàng nhận biết có tới ba phần là hàng trân quý liền gật đầu hài lòng. Tới khi định lấy vật trao đổi, Lôi Minh đã nhanh nhảu nói trước:

"Thiên đạo hữu, chuyện này xin thong thả. Số tài liệu này không cần vật trao đổi vật, ta chỉ cần nhờ đạo hữu giúp cho một việc là được….!"

Mắt thấy Hồng Liên như hiểu nhầm ý tứ, gã lắc đầu nói thêm:

"Thật ra, chuyện ta nhờ đạo hữu hẳn cũng biết. Nhưng xin hãy nghe hết lời, rồi quyết định không muộn!"

Hồng Liên liếc xéo gã một cái, hừ lạnh đáp:

"Được rồi, thử nói đi!"

"Đạo hữu cũng biết, ta là người ngoài nghề, đối với pháp trận không mấy am hiểu. Nếu như đạo hữu có thể giúp ta thiết lập, ơn này ta sẽ khắc ghi!"

Thấy Hồng Liên cau mày, gã lại vội nói tiếp:

"Đạp hữu chớ lo, ta không nhờ người ở lại thiết lập cho ta, tránh cho đôi bên hiểu lầm. Như thế này đi, đạo hữu cứ truyền lại bí phương Tinh Tuyệt Luyện Ma cho ta. Sau khi xác định người rời đi, lúc ấy ta làm cũng không vội. Như vậy đối với đạo hữu và ta đều an toàn, đôi bên không nghi kị lẫn nhau….!"



Hồng Liên nghe có vẻ xuôi tai, nàng ngồi trầm tư rất lâu, đủ để Lôi Minh dấy lên hi vọng.

"Ngươi không sợ ta đi rồi báo cho mấy kẻ chính đạo tới đây trừ khử ngươi sao?"

Bất ngờ Hồng Liên hỏi một câu, khiến cho Lôi Minh ngẩn người. Sau gã cười tươi, khoát tay đáp:

"Ha ha… đạo hữu cứ đùa. Người đang b·ị t·hương, sau khi rời đi ta đoán sẽ tìm một nơi nào đó yên tâm trị liệu. Hơn nữa, nếu như xui xẻo gặp phải kẻ có tu vi cao thâm, chẳng phải là tự đưa đầu vào rọ hay sao? Cuối cùng, chúng ta không thù không oán, đều là người có chung kẻ địch, việc gì….!"

Nghe lời gã nói, Hồng Liên ngửa đầu cười ha hả. Nàng nheo mắt nhìn gã, sau lại cười khẩy đáp:

"Cứ cho là như vậy đi, nhưng tài liệu của ngươi không đủ. Ta viết ra bí phương, trong thời gian ngắn ngươi cũng chẳng thể thi hành. Vừa mất công lại hại thân như vậy, vẫn cắm đầu chịu làm sao?"

Lôi Minh kiên định, ánh mắt thập phần tự tin đáp:

"Không đâu, nếu có đạo hữu ra tay chỉ giúp yếu điểm, tin rằng rất nhanh sẽ hoàn thành thôi. Hơn nữa, đạo hữu nếu có đủ tài liệu, ta nguyện mua với giá cao. Đạo hữu cũng hãy yên lòng, ta xin tâm ma để thề độc, chuyện giao dịch này sẽ không nói với ai nửa lời!"

"Hừ…. Một cái bảo vật nho nhỏ, cũng khiến ngươi cam tâm phí sức vậy sao? Đoán chừng, vị sư tôn kia của ngươi rất cảm động đấy!"

Đối với ánh mắt khinh thường của Hồng Liên, Lôi Minh vẫn mỉm cười đáp:

"Ma đạo chúng ta xưa nay thường nói không trọng ơn nghĩa, chỉ nhớ tư thù, không màng tình cảm, chỉ xem lợi ích. Đạo hữu nghĩ như vậy cũng không sai!"

Gã đứng dậy bước tới bồn hoa, ánh mắt buồn hiu xa xăm, lại nói:

"Nhưng mà ma đạo không phải ai cũng như vậy… Haizzz… ta năm xưa bị người ta ám hại, mất đi nhà cửa người thân, lưu lạc tứ xứ. Thật may có sư tôn dìu dắt, mới gây dựng được như ngày hôm nay. Pháp trận này chính là dành hiếu kính cho ông ấy, đạo hữu người cũng có sư tôn mà, xin hãy thành toàn cho ta!"

Lôi Minh uyển chuyển lời nói, dùng câu chuyện cảm động của mình để Hồng Liên buông lỏng cảnh giác.

Dù sao đối với suy nghĩ của gã, Hồng Liên mới chỉ là thiếu nữ ngoài đôi mươi. Cho dù đã bước chân vào đường ma đạo, nhưng tâm tính sao có thể đã kiên định.

So sánh với đám ma đầu kinh nghiệm mấy chục năm ngoài kia, đám người như Hồng Liên chỉ là lính mới. Cô ta có chỗ dựa, mới hành sự hung hăng vậy mà thôi.

Nhìn Lôi Minh chắp tay cúi người, Hồng Liên cảm khái một tiếng, như là đang nhớ lại chuyện xưa kia.



Nàng gõ gõ tay lên bàn, mãi nửa canh giờ sau mới liếc gã, chậm nói:

"Hừ…. Việc ngươi trả ân hay lấy lòng, ta vốn không quan tâm. Pháp trận này cũng chẳng có gì to tát, nhưng nó lại ảnh hưởng tới danh tiếng của ta. Trước ngươi hãy về đi, sau khi suy xét thật kỹ sẽ có câu trả lời cho ngươi….!"

Thấy thái độ của Hồng Liên cương quyết, Lôi Minh sợ già néo đứt dây bèn chắp tay cáo từ rời đi.

Hồng Liên đi vào gian nhà, khuôn mặt nàng vẫn bình thường, nụ cười còn vương trên khóe môi.

"Giết người để báo ơn sao? Chả thú vị chút nào!"

Nàng buông lời lạnh nhạt, mất hẳn hứng thú. Cái lý do vớ vẩn của gã, chỉ lừa được kẻ non nghề mà thôi.

Nhưng mà không sao, cá đã cắn câu rồi. Hiện tại cần làm cải tại lại bí phương pháp trận, để gã không thể tìm ra thật giả nữa mà thôi. Có như vậy, mới khiến gã cam tâm tình nguyện tự đào hố nhảy xuống nằm chờ.

Lôi Minh ngồi trong động phủ thầm khó hiểu, Hồng Liên dường như đã chấp thuận lời đề nghị của gã, vì cớ gì vẫn còn muốn kéo dài thêm vài ngày.

Không lẽ…

Nghĩ tới đây gã hừ lạnh một tiếng, nàng ta chơi trò sư tử há mồm, lại muốn gã mang đồ tốt tới nịnh nọt nữa hay sao.

Âu cũng hết cách, để nàng ta nắm được điểm yếu, khó tránh khỏi bị cắn ngược. Điều này không khó hiểu, trước đó gã cố ý không đưa hết linh thảo trị thương liên quan cho nàng.

Hẳn là lúc này nàng ta đang cố ý làm khó, muốn ngoạm lai gã một miếng.

Sang tới ngày thứ hai, Lôi Minh lại cắn răng mò tới. Quả nhiên như bản thân sự liệu, gã không đi tay không mà tới. Biếu đồ cho nàng ta xong xuôi, mọi thứ đã theo đúng lộ trình tính toán...

Lần này hai người trò chuyện hồi lâu, Hồng Liên chủ động chỉ điểm cho gã một vài tâm đắc. Đôi bên cười nói vui vẻ, tới gần cuối ngày, Lôi Minh cắn răng đưa lại hết những đồ đã giao dịch trước đó dâng lên.

Hồng Liên gật đầu hài lòng, sau đưa ra một miếng ngọc thạch…

"Hừ…. Đây là bí phương Tinh Tuyệt Luyện Ma trận chính bản mà ngươi cần, cùng những tài liệu liên quan cần có!"

..