Chương 26: Thả mồi bắt bóng!
Lôi Minh cười tươi đón lấy, gã đưa tinh thần vào trong thăm dò. Quả nhiên là nó, so với tàn phương gã có được, cái này chi tiết hơn rất nhiều.
Ngoài trừ phương cách bày trận, còn có phương vị bố trí, tài liệu liên quan. Dùng hai bên so sánh, không có điểm sai sót.
Tuy vậy, của gã chỉ là tàn phương, nhiều chỗ khiếm khuyết. Hiện tại có bản hoàn chỉnh, lại phát hiện không ngờ quy mô còn lớn hơn gã dự liệu.
"Đa tạ đạo hữu đã chỉ điểm…!"
Hồng Liên nhắm mắt uống trà, miệng hời hợt đáp:
"Hừ… chớ vội vui mừng, pháp trận của ngươi còn thiếu xót nhiều lắm. Đừng nói là đang thiếu tài liệu, cho dù có đủ thì cỡ ngươi xem chừng cũng phải đôi ba tháng nữa mới thành!"
Lôi Minh cười khổ gật đầu, bộ dáng nghiêm túc học hỏi. Sau chừng vài câu khen ngợi lấy lòng, gã đánh bạo hỏi:
"Thiên đạo hữu, người nói không sai. Với kinh nghiệm của ta, vài ba tháng là điều chắc chắn. Chỉ là đạo hữu cũng biết ta vốn kẻ ngoài nghề. Rất nhiều chỗ không khỏi có chút khó hiểu, không biết….!"
Hồng Liên chờ câu này từ lâu, nàng đứng phắt dậy cười lạnh đáp:
"Hừ… rốt cục thì ngươi vẫn hoài nghi ta động tay động chân vào nó, ha ha… Được rồi, vậy thì trả lại nó cho ta, chúng ta kết thúc giao dịch!"
Lôi Minh vội lui lại, gã cầm chặt ngọc thạch trong tay, hoảng hốt phân giải:
"Đạo hữu hiểu lầm ý ta rồi, ý của ta là…!"
"Đủ rồi, tiễn khách!"
Nói xong Hồng Liên đùng đùng nổi giận đi vào bên trong, để lại Lôi Minh ngần ngừ đứng đó.
Quả thật ý của gã là muốn thử Hồng Liên, hỏi thăm một số chi tiết để thăm dò thật giả. Tiếc là Hồng Liên quá dứt khoát cự tuyệt, khiến gã khong cách nào kiểm chứng.
Hồi lâu cảm thấy bất lực, gã cười khổ quay về lại động phủ. Sau chừng nửa ngày, gã thở hắt ra một hơi…
"Nàng ta đã có ý muốn lừa, cho dù có giải thích thì với kiến thức của ta cũng khó lòng phát hiện. Ngược lại nàng ta không nói ta, ta còn có chút nửa tin nửa ngờ…!"
Chỉ là gã cũng ngẫm nghĩ, với tiềm lực của mình, muốn bày trận nhanh nhất phải cỡ một tháng.
Chỉ có tự mình kiểm nghiệm, mỡi rõ ràng kết quả. Còn về việc nàng ta có lừa hay không, tốt nhất cứ chừa một đường lui đề phòng cho chắc.
Sang đến ngày thứ hai, trời vừa sáng, chân mày Lôi Minh đã cau lại.
Nhờ vào thủ đoạn đặt ở bốn nơi cửa thành, gã có thể nhận biết tu giả ngoại lai tiến vào.
Hiện thời có người lạ đi ra, gã đương nhiên là hiếu kì. Cùng lúc gã nghe được lời Hắc Tướng bên ngoài:
"Đại nhân, khách quý vừa ra khỏi trấn!"
Lôi Minh nghe được lời này, như đã dự tính từ trước. Không mấy ngạc nhiên, gã chỉ nói:
"Ngươi đến khu lầu quán, xem người ta có để lại thứ gì hay không. Còn nữa, gọi Bạch Tướng tới đây cho ta!"
Không lâu sau, Hắc Tướng mang về tin tức. Hồng Liên không để lại thứ gì, cứ thế yên lặng rời đi.
Ban đầu Lôi Minh khó hiểu, nhưng rồi nhận ra vài điểm, liền minh bạch.
Việc gã đang làm là cấm kị của thế gian, một khi biết được ắt sẽ bị người người vây g·iết.
Hồng Liên để lại thư tín cho gã, khác nào giấu đầu lòi đuôi. Sau này có bị lộ chuyện, nàng ta ắt gặp vạ lây.
Lôi Minh phỏng đoán tới đây, trong lòng lại có thêm một phần tin tưởng vào lai lịch cái pháp trận kia. Thêm chuyện nữa, lần trước nàng ta bế quan đã bị phá đám một phát, lần này e là cũng phải rén đôi chút.
Nhưng vẫn cần đề phòng, nếu lỡ nàng ta rời đi chỉ là kế yên lòng. Chờ sau khi trận pháp hoàn thành liền quay lại thì c·hết dở…
Nghĩ tới đây, ánh mắt gã lạnh lại. Muốn đề phòng thật giả thì khó hơi, nhưng muốn đi trước một bước lại dễ như lật bàn tay. Trong tình cảnh này, gã đang là người chủ động hơn.
Chỉ cần gã hoàn thành bày trận trước thời gian dự tính, sau đó nhanh chóng cho khởi động. Vậy thì nàng ta dù có cố ý quay lại thật, cũng đã muộn rồi.
Còn nữa, nàng ta muốn âm thầm lẻn vào trấn sao? Hừ… Về thủ đoạn này, Lôi Minh có thập phần tự tin có thể phát hiện.
Lập tức, Lôi Minh cho thi hành mệnh lệnh, triệu tập toàn bộ nhân thủ, nhanh chóng gấp rút bày trận.
Lôi Minh cười đắc ý, tài liệu gã đâu có thiếu, còn lấy nơi nào tạm thời chưa nói!
Hồng Liên rời khỏi trấn đã lâu, nàng tung tăng tiến bước về phía trước.
Việc bất ngờ rời khỏi thành trấn không báo trước, đều nằm trong dự tính. Hồng Liên đúng là muốn đánh lạc hướng suy nghĩ của Lôi Minh, để gã đưa ra nhận định sai lầm.
Đầu tiên thì tỏ ra tham lam, vơ vét tài sản của gã. Đây là điểm đặc trưng của đám ma đạo. Mặt khác, giao đồ dễ dàng quá chắc chắn sẽ khiến gã cảm thấy bất an.
Cổ nhân từng nói, vật báu không nằm ở người ra giá, mà nằm ở người trả giá. Kẻ có được thứ miễn phí, ắt sẽ không quý trọng bằng kẻ mất phí.
Lôi Minh càng mất nhiều thứ quý giá đổi lấy trận phương này, gã sẽ càng coi trọng nó.
Sau đó nhanh chóng rời đi, một mặt để gã không có cơ hội thăm dò. Mặt nữa, cho gã đoán già đoán non đi. Hồng Liên ưa thích mạo hiểm, nàng càng thích thú khi thấy kẻ khác phải đưa ra lựa chọn.
Khi này đứng trên mỏm đá nhỏ, Hồng Liên nhớ lại địa hình nơi này, phỏng tính toán đường lui bất trắc.
Hồi lâu nàng ngước nhìn lên trời cao, khuôn mặt bình thản. Mặt trời ban trưa chiếu rọi, phảng phất hình bóng thiếu nữ. Đôi mắt trong veo to tròn, lại ánh lên vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Tóc nàng thả dài bay bay trong nắng, làn váy trắng phiêu phiêu, thật như một tiên tử không nhiễm bụi trần.
"Trên đời này, thứ càng đẹp sẽ càng nguy hiểm. Một nữ nhân cũng vậy, cho dù là không làm gì, vẫn khiến kẻ khác phải đổ máu tranh giành. Thế giới tu tiên… đẹp hay xấu chỉ là vẻ bề ngoài, kẻ không hiểu điều này cũng chỉ như người phàm có năng lực của thần tiên mà thôi….!"
Hồng Liên lấy ra một con Sa Luân Trùng, khóe miệng khẽ mỉm.
Con thú này thân dài như mãng, to hơn người ôm, trên người toàn là vẩy sắt tạo thành lân giáp. Phần đầu là một cái miệng lớn, chứa tới trăm ngàn răng nhọn.
Con thú này không có mắt, chúng cảm nhận xung quanh bằng xúc giác. Thường xuyên sinh sống nơi phương bắc, thức ăn là loài Sư Hùng to lớn.
Hồng Liên vuốt ve hàm răng của nó, kế tiếp thôi động ý niệm.
Con Sa Luân Trùng dần dần trườn tới một góc núi, sau đó không chút do dự dùng thế sét đánh lao tới.
Sa Luân Trùng há to ngoạm vào tảng đá, từng âm thanh răng rắc vang lên. Tảng đá lớn bắt đầu bị nghiền nát...
Bằng mắt thường có thể thấy thân thể con thú đang dần chui vào lên trong, để lộ ra một miệng hang nhỏ.
Hồng Liên dùng vài nhành cây khô ngụy trang, nửa ngày sau mới chậm rãi tiến vào.
"Thời gian có lẽ là vẫn đủ để chuẩn bị, vấn đề còn lại là….!"
Ở một nơi rất xa, một thân ảnh thiếu nữ chạy như bay, chính là Ánh Nguyệt.
Nàng ta hai mắt lệ nhòa, váy áo rách nát, một thân thể mệt mỏi. Nhìn thảm cảnh này, hẳn là đã liên tục phi hành nhiều ngày. Thêm vào gặp phải hung thú, thể trạng tiều tụy hết sức.
Duy chỉ là Ánh Nguyệt vẫn cắn răng một đường băng băng mà đi, tiến về nơi xa.
Nguyên nhân nàng ta ở đây không có gì lạ, trước ngày Hồng Liên rời khỏi môn phái, nàng đã hạ cấm chế lên người Ánh Nguyệt.
Lúc ấy toàn bộ đều đổ dồn về Tử Yên và Hồng Liên, tu giả nhỏ bé như nàng mới có thể âm thầm rời đi.
Nhưng sau vài ngày chuyện Hồng Liên bỏ trốn đã lộ, lúc này mọi người mới chú ý tới toàn bộ động phủ nơi nàng ta tọa lạc.
Hiển nhiên không có một ai ở đó, tất cả đều biến mất. Nhưng khi mọi người nhận biết, thì Ánh Nguyệt đã đi được hơn mười ngày đường rồi.
Theo lời của Hồng Liên, Ánh Nguyệt chỉ việc chạy đi thật xa, đến nơi hẻo lánh nào đó lánh nạn là được, khi ấy cấm chế trên người sẽ tự động giải trừ.
Ánh Nguyệt không chút do dự mà chạy, nàng nghĩ chỉ cần rời khỏi phạm vi Tiêu Diêu Môn là sẽ an toàn. Thế nhưng tránh trời sao thấu, ngay lúc này một âm thanh truyền tới:
"Hừ… một tiểu tu nho nhỏ lại có cái lá gan lớn, dám bỏ trốn rời đi. Còn không dừng lại cho ta!"
Âm thanh nữ nhân thánh thót như chuông bạc rơi vào tai thiếu nữ. Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy như bị một quyền thủ đấm vào linh hồn, thần trí bỗng thời điên đảo.
Khiến cho thất khiếu của nàng chảy máu, Ánh Nguyệt hét lên một tiếng, lảo đảo rơi xuống.
Nàng rơi phịch xuống đất, cả người trầy trật v·ết t·hương, máu nhuộm loang lổ. Tới khi khập khiễng ngồi dậy, khuôn mặt kh·iếp sợ nhìn kẻ trước mặt.
Người này là nam tử thiếu niên, cả người gã sạm đen, khí tức âm u vờn quanh.
"U Mãng đại nhân…!"
Ánh Nguyệt thốt lên thành tiếng, hoảng sợ vô cùng. Gã ta có tu vi Ngũ Liên trung giai, trưởng quản hình pháp trong môn.
Số môn đồ c·hết trong tay gã ta nhiều hơn cả số muối gã ăn, hung danh tàn nhẫn lạnh lùng khét tiếng. Ánh Nguyệt biết là khó thoát, vội vàng phân giải:
"U Mãng đại nhân, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Đệ tử rời đi là làm theo lệnh của Hồng Liên trưởng lão, những việc khác hoàn toàn không biết. Mọi chuyện là thật, không một câu dối trá, xin người minh xét…!"
….