Chương 21: Ám mưu!
Hồng Liên ngồi khoanh chân trước đan lô một trượng, bàn tay khẽ điểm vào lò đan. Bên dưới đỉnh lô xuất hiện một ngọn lửa, ánh diễm hồng lệ tỏa ra, sáng cả căn phòng.
Mặt khác nàng phân loại ra từng tài liệu có sẵn, tới khi cảm giác đan lô đủ nóng, bắt đầu cho nguyên liệu bay vào.
Dược sư xét về tổng thể bao hàm rất nhiều mặt, từ trị bệnh cho tới độc dược, từ luyện đan cho tới trồng thảo, tất cả đều có mối liên hệ với nhau.
Lên tới cấp độ tiên giả, điều này vẫn không hề thay đổi.
Sau khi loại đi gần hết hàn độc, Hồng Liên tiếp tục bỏ tiếp tài liệu khác vào trong lô.
Ngũ hành tương sinh, thuận nghịch tương khắc. Luyện đan dược cũng vậy, linh thảo mang nhiều độc tố, có tính nóng lạnh không đồng nhất, cách luyện chế sẽ khác đi rất nhiều.
"Hừ…. Lúc trước đơn giản bao nhiêu, khi này lại vất vả bấy nhiêu…!"
Hồng Liên ca thán một câu, nàng vuốt nhẹ lên gò má, lau bớt đi từng giọt mồ hôi. Từ lúc bắt đầu cho tới giờ đã được hai canh, tiến vào giai đoạn ủ đan.
Nàng lấy ra một đỉnh lô khác, thân to hơn trượng, rộng sáu người ôm. Đại đỉnh vừa ra Hồng Liên vung tay một cái, nắp đỉnh khẽ mở.
Nàng không chút do dự, dùng cự lực vô hình đẩy đan lô vào trong cự đỉnh, làm xong hết thảy mới đậy nắp lại.
Tiếp đến nàng rút ra hai tấm hỏa phù niệm chú, hỏa diễm hừng hực b·ốc c·háy bên dưới đại đỉnh.
Cách này gọi là ủ đan, dùng đỉnh lớn để ủ cách hỏa đan lô nhỏ bên trong. Hồng Liên tình toán, ước trừng phải tới sáng mai mới có thể xuôi qua bước này.
Nàng khi này lấy ra hai viên đan dược, nhắm mắt nuốt vào, sau đó điều tức. Tiếp đến một khoảng, nàng lại lấy ra một số linh thạch, hấp thu linh nguyên.
Nhìn chung, Hồng Liên trước khi đi đã chuẩn bị rất tốt, thương thế đang dần bình phục từng ngày. Tuy vậy để bước lại vào cảnh giới Tam Liên cao giai, e là cũng phải mất cả tháng nữa.
Một tháng nghe có vẻ nhanh, đối với nàng lại như ngồi trên đống lửa, cháy bỏng cả mông.
Đám người Âm Thi Quang Tâm có thể sẽ đến chậm một chút. Nhưng mà Văn Nhã nàng ta, có khi dùng vào thủ đoạn đặc biệt nào đó, sẽ tới được đây sớm không chừng!
"Haizzz…. Nếu có Thiên Bảo Bài ở đây thì tốt rồi, có thể đặt mua mấy thứ cần thiết ở tại Thiên Bảo Địa Các, tình huống sẽ dễ dàng hơn nhiều…!"
Quả thật gần với dự tính của Hồng Liên, cách nơi này rất rất xa, Văn Nhã đang ngồi trong một hang động nhỏ, nhắm mắt dưỡng thần.
Trước đó sau khi chạm trán với Hồng Liên, nàng đã không quay về môn phái, mà bắt đầu lẩn trốn ở đây.
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng chính là kẻ đã dẫn Hồng Liên tới nhà đám trưởng lão kia giao dịch. Giờ này bọn họ kẻ b·ị t·hương, người mất bảo vật, trong khi Hồng Liên biệt vô âm tín.
Không bằng không cớ, oán hận bọn họ muốn tìm Tử Yên nói lý cũng khó! Nhưng bọn họ lại có thể trút giận lên người nàng đầu tiên!
Văn Nhã biết thế liền lẩn đi nhanh tróng, nàng có bại não mới vác mặt mò về. Mà tất cả chuyện này, đều một tay Hồng Liên gây ra.
Nghĩ tới đây, Văn Nhã nghiến răng ken két. Ham cái lợi nhỏ, mất cái lợi lớn. Âu cũng là do Hồng Liên chơi một vố quá đau, ai bảo nàng ta từ khi bị sét đánh lại có thể thông minh lên như vậy.
Nhưng mà…
"Hồng Liên à Hồng Liên, ngươi có thể thoát một ngày, có thể thoát trăm ngày. Thế nhưng ngươi liệu có thoát được cả đời hay không…!"
Một khi Hồng Liên còn bị thiên địa phản trách, cảnh giới nàng ta sẽ theo thời gian liên tục giảm xuống.
Xưa nay kẻ có thể giải được tai kiếp này, vốn không có mấy người, Hồng Liên đi đâu mà tìm phương sách chứ!
"Hừ… môn phái đã loan tin ra ngoài, Hồng Liên mang theo rất nhiều bảo vật bỏ trốn. Hiện giờ nàng ta đi tới đâu đều như thất phu mang ngọc tới đó, liệu có thể yên ổn lẩn tránh sao…. Ha ha ha…!"
Văn Nhã nghiến răng cười gằn, bắt được Hồng Liên, nàng sẽ rút gân lột da, h·ành h·ạ ba vạn chín nghìn lần, cho hả cái cơn giận này!
Lại nói về Hồng Liên, nàng khi này đang đứng trước cửa lầu các.
Cách nàng vài bước, thân thể một gã thủ vệ nằm đó, máu đỏ tuôn ra như suối.
Xung quanh nàng một dám thủ vệ khác đang quỳ trên đất, toàn thân run cầm cập. Hồng Liên lại không để ý, ánh mắt nàng rét lạnh nhìn về thân ảnh một kẻ.
Gã là Bạch Tướng, đang đứng cách đó không xa, hai tay cầm song phay. Khuôn mặt gã tràn vẻ kinh hãi, mồ hôi nhễ nhại.
Trước đấy nửa canh giờ, Hồng Liên đang khoanh chân trị thương, hấp thu linh thạch.
Bỗng bên ngoài có tiếng thủ vệ truyền đến, nói Hứa Mỗ muốn gặp nàng.
Hồng Liên đã treo biển bế quan trước cửa, đây là trái với quy tắc tu giả. Một khi phân tâm vào phút chót, hậu quả khôn lường.
Thế là tiện việc, Hồng Liên giả bộ nóng giận, đ·ánh c·hết một tên thủ vệ. Tiếp đó nàng giao lưu với tên béo này mấy chiêu, không ngờ gã lại có thể tránh kịp.
"Tiền bối, xin người chớ giận. Bởi vì đại nhân nhà ta đã tìm được vài thứ hữu dụng, muốn mời người tới xem xét. Không ngờ đám thủ vệ ngu dốt, lại không chịu nhìn kỹ đã xông bừa. Thiếu xót lần này, thuộc hạ xin chịu tội, mong người bỏ qua!"
Nói rồi, Bạch Tướng vung dao. Một hàn mang bắn tới đám thủ vệ đang quỳ, chém một phát nhanh gọn, hơn chục cái đầu rơi xuống.
Tiếp đó gã lại không chút do dự vung lên thanh dao bổ xuống, một cánh tay bên trái cứ thế lìa rời khỏi thân.
Khuôn mặt gã tái đi, hàm răng cắn chặt không phát ra thành tiếng.
Hồng Liên thấy cảnh này, hừ lạnh một tiếng:
"Hừ… Nếu không phải nể mặt Lôi Minh, ta đã mang một chiêu diệt hết cách ngươi rồi. Lập tức cút đi cho ta!"
Nói rồi Hồng Liên quay người đi vào giam phòng, bỏ mặc bọn chúng. Sâu trong mắt nàng lại lóe lên ý cười nồng đậm….
"Cái tên họ Lôi này, xem ra đã không chịu nổi nữa rồi…!"
Hồng Liên bước tới gian phòng nọ, nàng nhìn vào đại đỉnh đan lô trước mắt. Tính theo thời gian, hẳn là đã có thể dừng được rồi.
Nói đoạn nàng khoanh chân ngồi xuống, hai tay vận lực đẩy lên. Đan lô từ bên trong đại đỉnh bay ra, rơi xuống trước người.
Hồng Liên vẫy tay, cửa đan lô như có lực khẽ mở, một mùi thơm ngào ngạt dần lan tỏa khắp phòng, khiến cho người ngửi cảm thấy phe phê.
Hồng Liên hít vào một hơi, nàng bịt mũi lắc đầu. Hương vị có thể ảnh hưởng tu giả cấp bậc như nàng, đề phòng vẫn hơn.
Nhưng dựa theo mùi hương này phán đoán, phẩm cấp có hơi không tốt, e là phế phẩm rất nhiều.
Khâu đoạn ủ đan đã xong, bước cuối là dưỡng đan.
Hồng Liên rút ra một lọ nhỏ, nàng tưới vào trong lò đan, sau đó lại vận pháp, truyền linh nguyên vào trong lò.
Bước cuối cùng này quan trọng, chất lượng tốt xấu đều nằm ở đây, thời gian ước chừng ba giờ.
Trong lúc Hồng Liên chú tâm dưỡng đan, khi này tại nơi ở của Lôi Minh, nghe được tin vui, gã mỉm cười ý vị.
Tuy rằng nhằm lúc Hồng Liên bế quan mà giở trò, thế nhưng lại mang lại lợi ích lớn, khiến nàng ta khí pháp đảo nghịch.
Lôi Minh thầm nghĩ, việc này sẽ khiến Hồng Liên tức giận đây. Nhưng gã không thể không làm, Hồng Liên nhanh khỏi thương thế gã càng bất lợi.
Dựa theo tình huống mà nói, xem ra nàng ta cũng không quá tức khí công tâm, giận quá mất khôn. Với bản tính đó, nàng ta không làm to chuyện, tức là vẫn còn thương lượng được.
Dù sao theo hai ngày nay quan sát, nàng ta đã cười ít đi trông thấy, thay vào là hay nóng giận lo âu.
Điềm này chứng tỏ nàng ta đang lo lắng điều gì, cũng có thể thương thế đang tiến triển xấu đi.
Việc này càng xảy ra thường xuyên, đến một lúc nào đó, nàng ra ắt sẽ không chịu được mà phát tiết.
"Có lẽ vẫn phải chờ thêm một vài ngày, để cho tâm chí nàng ta thêm r·ối l·oạn, có như vậy mới dễ lợi dụng…!"
….