Chương 20: Giao dịch!
Lời này vừa ra, khuôn mặt Tô Mạt Nhược thảng thốt, gã vội quỳ rạp xuống đất vạn xin.
Hồng Liên chỉ mỉm cười, liếc gã một cái, hời hợt đáp:
"Hai mươi năm trước ta b·ị t·hương không nhẹ, khi ấy tình cờ gặp phải cha ngươi. Gã nổi lòng tham, mang ý định g·iết hại, định lừa ta mà g·iết đi. Còn may sư huynh ta đến kịp lúc, phá đi quỷ kế của lão. Ha haha… Ma đạo như ta ơn nghĩa có thể không báo, nhưng thù thì nhất định trả!"
Nói rồi nàng quay người đi vào, không cần quan tâm bên ngoài nữa!
Tới khi chỉ còn một mình, nàng khẽ thở dài một hơi. Người nàng cần tìm liếc qua mà thấy, vốn không có trong đám người đó.
Nhưng mà thả đi hết thì lại không hay, Hứa Mỗ nhất định sẽ sinh nghi. Thôi thì mượn việc, đưa cho gã ta một thông điệp vậy.
Vấn đề bây giờ là Tô Mạt Nhược không có ở đây, vậy nàng ta đang ở đâu?
Kiếp trước Hồng Liên cũng hời hợt gật gù, nào có chú tâm ghi nhớ.
Rõ ràng chả ai lại bận tâm đi ghi nhớ tiểu sử của kẻ khác, trừ phi là có cố sự đặc biệt, cho nên tìm không thấy cũng là bình thường thôi!
Hiện chỉ có hai khả năng, đó là Lôi Minh đã giấu người này đi rồi. Nếu như gã điều tra ra rồi lấy đi cơ duyên, khác nào Hồng Liên dâng than cho gã sưởi ấm ngày đông.
Cuối cùng là kiếp trước Tô Mạt Nhược nói phét, lừa gạt nàng mà thôi. Tiên giả đều là một đám cáo già, lừa nhau là chuyện thường ở huyện.
Sáng sớm, toàn trấn bao trùm một màu mờ ảo, sương mù ẩn hiện nơi nơi. Xa xa bốn đỉnh tháp lớn che phủ, ẩn hiện trong màn sương dày đặc….
"Chuyện là như vậy?"
Lôi Minh sau khi nghe Bạch Tướng thuật lại sự tình, trong đầu suy tính liên tục.
Hồng Liên tìm người chỉ để báo thù xưa thôi sao, điều này thật khó mà tin tưởng.
Sau khi y ngẫm nghĩ kỹ càng từng câu nói, Lôi Minh ừ ra một tiếng.
"Có lẽ Hồng Liên đang mượn chuyện này để cảnh báo ta, không nên sinh lòng bất trắc để nàng ta ghi thù tạc hận!"
Cho nên sau khi mục quang hết thảy, gã đưa ra kết luận. Chuyện tìm người không phải là thật, mà chỉ là Hồng Liên mượn chuyện, gửi một cảnh cáo mà thôi!
"Đại nhân, khách quý đang ở bên ngoài, nàng ta nói muốn gặp ngài!"
Lôi Minh vừa nghĩ tới đây, một thân ảnh màu đen xuất hiện, chính là Hắc Tướng.
Nửa tuần trà sau, Hồng Liên đã ngồi yên vị trên ghế đá, ung du·ng t·hưởng trà…
"Thiên Di đạo hữu, thì ra việc người tìm kẻ đó là để trả lại ân oán. Nếu chuyện đơn giản như vậy, chỉ cần đạo hữu nói một tiếng với ta. Hạ lệnh trực tiếp g·iết hết là được, nào cần khổ công như vậy!"
Dưới dòng thác nhỏ, nước chảy róc rách, chim hót líu lo. Lôi Minh nhấp một chén trà, mỉm cười khẽ nói.
Hồng Liên ngồi ở đối diện cười cười, thờ ơ đáp lại:
"Lôi đạo hữu đang ám chỉ, việc ta làm còn có nguyên nhân khác sao?"
"À… tất nhiên là không, tại hạ chỉ nói lời thật trong lòng, không có ý nào khác!"
Lôi Minh cười bồi, trong lòng gã nghĩ khác thật.
"Dù sao thì đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, không đáng bận tâm. Hôm nay ta tới, là muốn ngỏ ý giao dịch với ngươi…!"
Lôi Minh giật mình, đứng thẳng người dậy, giả bộ không vui đáp:
"Ấy c·hết, Thiên đạo hữu sao lại nói vậy…. Ta với người vừa gặp tựa như đã thân, hợp ý hợp tình. Nếu đạo hữu cần gì, xin cứ mở lời giao phó, nào cần đặt nặng giao dịch chứ…!"
Hồng Liên khoát tay bỏ qua, sau nghiêm túc mở lời:
"Ngươi biết ta b·ị t·hương chưa khỏi, tất nhiên là biết ta muốn tìm một vài linh dược đặc thù rồi. Đây là danh sách những vật cần tìm, nếu như ngươi có hoặc có thể tìm được trong thời gian ngắn… vậy thì ta sẽ mua với giá cao, hoặc trao đổi vật phẩm!"
Nói xong Hồng Liên vận pháp, từ nơi bàn tay nàng xuất hiện một nhẫn chỉ càn khôn, đưa tới trên bàn:
"Đây chỉ là chút tâm ý nhỏ nhoi, sau khi tìm được, chúng ta tiến hành trao đổi không muộn!"
Lôi Minh tò mò với lấy nhẫn chỉ, gã đưa tâm thần vào trong dò xét. Không ngờ trong mắt lại xuất hiện một tia khác lạ, gã liền vội vàng cất giọng:
"Đạo hữu, một số vật trong này khá là trân quý, sao có thể nói là tâm ý nhỏ nhoi. Xin hãy nhận lấy, còn việc tài liệu đạo hữu cần tìm, ta sẽ cố gắng hết sức!"
Hồng Liên lắc đầu, nàng đứng dậy quay người rời đi. Chẳng qua trước khi đi lại nói:
"Hừ… n·gười c·hết rồi thì thứ có quý giá tới mấy, liệu còn quan trọng sao…!"
Nhìn theo bóng lưng của Hồng Liên, Lôi Minh lóe lên tinh mang.
"Cô ta đưa ra đại giá lớn như vậy, muốn nhanh chóng rời đi sao? Hay là…" Lôi Minh thầm lắc đầu, cũng có thể do thương thế ngày một trầm trọng hơn…
Nhưng mà dù theo tình huống này, hoàn cảnh này vẫn đang có lợi cho y. Lôi Minh có thể mượn loại chuyện này dần tiếp cận, thăm dò khả năng thương thế của Hồng Liên. Thậm chí, từ việc giao dịch này, giúp cho gã mau chóng hoàn thành pháp trận!
"Hắc Tướng, ngươi theo bản danh sách này cố gắng thu thập tài liệu. Nhớ kỹ, mỗi thứ chỉ chuẩn bị sáu thành!" (1)
Hắc Tướng từ trong bụi cây đi ra, gã cầm lấy bản danh sách rồi lắc người đi khỏi.
Lôi Minh khi này mới thở ra một hơi, khóe miệng mỉm cười đôi chút.
Dựa theo tính toán, gã biết Hồng Liên sẽ đến nhờ vả trợ giúp. Khi ấy gã sẽ đồng ý, ngoài mặt thì tận tâm tận lực, nhưng thực tế bên trong hời hợt làm cho có mà thôi.
Bởi vì giúp nàng ta hồi phục cũng là đang hại chính mình, gã đâu có vì vậy mà phạm sai lầm.
Chỉ là lúc này lại thay đổi một chút, Hồng Liên đưa ra đại giới quá lớn, đủ để khiến gã phải động tâm, chịu suy nghĩ lại.
Tuy vậy, Lôi Minh cũng sẽ không đáp ứng hoàn toàn. Một số tài liệu y coi là quan trọng, ắt sẽ không đưa đến cho Hồng Liên.
Như vậy, lợi ích vẫn có, mà còn khống chế được nàng ta trong tay, tội gì không giao dịch chứ!
Còn nữa, chuyện gây khó dễ này liên tục tiếp diễn ắt sẽ làm nàng ta nóng vội. Đến lúc đó từng bước thả câu, để nàng ta làm theo ý mình nào có khó gì! Càng nghĩ, ý cười trong mắt Lôi Minh càng đậm…
Hồng Liên về tới đại viện, nàng treo lên một tấm biến bế quan, sau đó chậm rãi đi vào gian phòng.
Nàng ta lấy ra một mớ tài liệu, đều là linh dược hảo hạng. Tiếp đó lại lấy tới một lò luyện lô, lò đan này thân cao ba thước, chạm khắc hoa văn tinh xảo.
Đan đạo có ba hàng cấp bậc, dưới tiên giả chỉ có danh xưng tiểu dược sư, đến tiên giả mới được coi là đại sư. Về phần tông sư, e là tính khắp toàn bộ Á Vực này sẽ không quá mười người.
Hồng Liên phụ tu đan đạo, kiếp trước đã đạt tới Thất Liên, đương nhiên thuộc hàng đại sư.
Nhưng mà hiện tại cảnh giới chỉ là Tam Liên trung giai, nàng chỉ có thể luyện chế đan dược dưới Tứ Liên mà thôi. Bởi có một số loại đan dược cần cảnh giới tương ứng, không phải cứ thích là được!
Chuẩn bị xong tất cả, Hồng Liên nghĩ tới chuyện khi nãy, khoái chí cười tà…
"Hí hí… ta có ngu ngốc mới thật nhờ gã ta tìm kiếm nguyên liệu giúp. Đây chỉ là cái cớ cho gã tiếp cận ta mà thôi, hí hí!"
Hồng Liên nghĩ tới điều này, nàng bụm miệng cười khúc khích.
Trước đó đã có ý định rời bỏ môn phái phiêu bạt đất trời, Hồng Liên đương nhiên phải dựa vào kinh lịch kiếp trước để mà tính toán, lên kế hoạch chu toàn rồi.
Hơn nữa, trước lúc thăng tiên thất bại, nàng vẫn còn là Ngũ Liên đỉnh phong. Đừng nói là những loại tài liệu cấp thấp Tam Liên hay Tứ Liên, cho dù là đan dược Ngũ Liên nàng cũng có nhiều lắm.
Hứa Mỗ không biết những cố sự này, một mực nghĩ rằng căn cơ của nàng chỉ là Tam Liên, tài lực hơn người một chút. Cho nên nếu có ngày gã bị Hồng Liên chơi c·hết, cũng chả có gì ngạc nhiên đâu!
Hồng Liên cầm một cây Tiên Túc thảo lên ngắm nhìn, cánh hoa trắng trắng, điểm tô một chút sắc đỏ.
Nhìn tới đây nàng cảm thán, nhớ lại một cố sự…
Kiếp trước trong vòng hai trăm năm tới, có vị đại sư đã dùng loài hoa này làm chủ tài, sáng tạo ra một loại đan dược cực kì trân quý.
Ban đầu, Phiêu Hồn Đan tác dụng giúp tu giả an dưỡng hồn phách, đề thanh tinh thần tỉnh táo.
Phải biết tu giả yếu nhất chính là hồn phách, thứ này tiêu hao rất khó bù đắp. Đan dược này khi ấy tung ra, thật như tảng đá lớn rơi vào mặt hồ tĩnh lặng.
Khi ấy tác dụng của đan dược này đối với tu giả cấp thấp quả như muối bỏ biển, tạo lên một cơn sốt lớn.
Thế nhưng đến nhanh đi nhanh, chỉ qua thời gian ngắn tác dụng phụ dần hiện ra rõ ràng.
Một khi không dùng nó nữa, thần hồn sẽ dần suy thoái, trí tuệ trở lên chậm chạm. Lúc ấy giống như một địa chấn lớn, nổi sóng cả năm vực. Vị đại sư kia, đương nhiên được lên bản Tru Tiên Ma mà ngồi!
Chẳng qua một số kẻ xác nhận, chỉ cần phục dụng liên tục, triệu chứng này sẽ không hề phát sinh, thậm chí càng dùng càng tốt! Nhưng khuyết điểm lớn như vậy, lại không dùng được cho tiên giả, ai dám tiếp tục lưu thông chứ!
Nếu như ngày đó không vì cung chẳng đủ cầu, hẳn sẽ rất lâu mới có người phát hiện ra được. Hồng Liên lúc ấy hứng thú cực kì, dùng đủ mọi cách mới có được cái bí phương ấy.
Kiếp này mang theo nhiều bí điển như vậy, xét về mặt nào đó, đem so với một số tiên tôn đương thời, Hồng Liên còn có ưu thế nhiều hơn.
Hồng Liên cảm khái, nàng tự đặt cho nó một cái tên mới, Bại Não Đan!
….
(1) 10 thành = 1 phần.