Chương 110: Một cục phân vạn người muốn ăn!
Tô Mạt Nhược ở gian bên, nàng suýt thì bật cười thành tiếng. Lão ta thế mà đã không chịu được rồi sao… cũng tốt, đỡ cho ta một phen nịnh nọt.
Tô Mạt Nhược bèn đáp:
"Đạo hữu, không cần nói sâu xa. Chỉ cần người giúp ta phục chế lại bản pháp môn tổ truyền kia, trong trận tranh đoạt này ta nguyện giúp đạo hữu một tay!"
Có được lời bảo đảm của người phòng bên, Cuồng Vương hoan hỉ. Lão chỉ chờ có thế, vội vàng hưng phấn kinh hô thành lời:
"Mọe nó, bản vương trả giá bốn trăm nghìn khối!"
Lời từ gian phòng lầu một phát ra, toàn trường lại một phen xôn sao. Cát Linh Đường hai mắt nộ hung quang, vật tới tay lại mọc cánh bay đi sao?
Vô số người nghe danh ngưỡng mộ, Cuồng Vương đúng là Cuồng Vương, giọng điệu thật bố đời.
Ngẫm nghĩ một hồi, Cát Linh Đường quyết định nâng giá:
"Bốn trăm mười nghìn!"
Dưới phòng, Cuồng Vương bật ngửa, gã ngồi sõng soài trên bảo tọa. Gian phòng mát lạnh mà mồ hôi chảy đầy đầu.
Con số kia đã quá mức dự kiến rồi, gã chửi rống lên đúng là bọn đốt tiền. Nghĩ tới đây, gã lại nhìn về bức tường phòng bên mà trầm tư.
Bình thường, thù lao để phục chế pháp môn không cao, sẽ không thể hơn giá một bản pháp môn hoàn chỉnh bậc thấp được.
Còn nếu cao hơn giá đó, chắc chắn trình độ của người phục chế phải đạt tới cấp độ đại sư trở lên.
Bản thân gã chỉ là tiểu sư, phục chế một số pháp môn bình thường mà thôi. Nếu như tiền đã tiêu rồi mà phục chế không được, truyền ra danh tiếng của gã sẽ bị chó tha.
Gã vừa trầm ngâm, giọng nói ở trong tấm phù đã truyền đến:
"Hừ… đám Cát gia đang ghét, phá hư chuyện tốt của ta!"
Lời này vừa ra, người bên kia như vội vàng truyền tới:
"Đạo hữu, những lời khi nãy của ta, ngươi đừng có để bụng. Thật ra, ban nãy ta tiêu tốn không ít linh thạch mua sắm tài vật. Nhưng đạo hữu yên tâm, chỉ cần ngươi đáp ứng giúp ta, dù là c·ướp đồ trong tay Cát gia, ta cũng làm được!"
Cuồng Vương ha hả cười, c·ướp đồ sao? Đúng là chủ ý tốt mà.
Đúng thế, đấu giá không lại người ta thì c·ướp đồ thôi. Người ta không nể mặt gã, Cuồng Vương lại càng hứng chí với suy nghĩ táo bạo này.
Nhưng ngoài mặt lão lại đáp:
"Đạo hữu, ngươi có thể xuất ra thêm bao nhiêu linh thạch nữa?!"
Phía bên này, Tô Mạt Nhược trầm ngâm.
Cái giá nàng đưa ra, phải không lớn hơn giá một pháp môn hoàn chỉnh, bằng không sẽ bị gã nghi ngờ.
Nhưng điều kiện vẫn phải thấp hơn cái giá Cát gia có thể chịu được, đây mới là mấu chốt. Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Mạt Nhược truyền âm lại nói:
"Đạo hữu, ta đi vội không mang theo nhiều linh thạch, nhiều nhất chỉ có thể lấy ra thêm hai mươi nghìn khối!"
Nghe được lời này Cuồng Vương vung lên tay áo, ông ta trực tiếp nhìn lên lầu hai thét lớn:
"Bốn trăm ba mươi nghìn!"
Ông ta vừa hô lên, Cát Linh Đường bên trên đã đáp:
"Bốn trăm năm mươi nghìn!"
Vừa ra giá, ông ta lại hướng gian phòng Cuồng Vương mở lời:
"Cuồng đạo sư, cuốn pháp môn này đối với Cát gia ta quan trọng, xin đạo sư khoan dung mà nhường vật yêu thích cho thì chúng ta đây cảm kích muôn phần lắm lắm!"
"Thối lắm!"
Nộ khí xung thiên, Cuồng Vương thét lớn:
"Bốn trăm bảy mươi nghìn. Đám người Cát gia kia nghe cho kỹ, hôm nay ngươi dám nâng thêm một giá nữa, bổn vương sẽ nhận thua!"
Lời này trực tiếp khiến cho Tạ Vũ Thiềm ngưng lại động tác uống trà.
Ông ta phòng đoán nãy giờ, một kẻ phá của như Cuồng Vương lại cất nhiều linh thạch trong người vậy sao.
Lão ta là hạng phá gia chi tử, bằng không cũng chẳng có cái danh kia trên đầu.
Thân là Tứ Liên cường giả, nhưng Tạ Vũ Thiềm vạn lần chẳng ngờ, người đang giúp đỡ Cuồng Vương thủ đoạn cao thâm gấp bội.
Chỉ riêng nói tới thủ đoạn dùng Ẩn Tin Toái Thanh Phù, đã khiến người ta bội phục rồi.
Ngồi cách đó hai gian phòng, Đỗ Ngọc Lan cười nhạt. Tu vi tuy không cao, nhưng tính cách nóng nảy của vị Cuồng Vương kia vốn đã lan xa rồi.
Cuồng Vương nói tới Cát gia lời kia, chuyện này Cát Linh Đường muốn dừng cũng không được.
Trong thính phòng này, rất nhiều người từ tâm thái tiếc hận, giờ khắc này lại một bộ dạng ngồi xem kịch hay.
Chỉ có sắc mặt Cát Linh Đường không tốt, tranh đoạt đấu giá mở lời văng tục thì cũng thôi, người kia dám khiêu khích cả Cát gia, phần mặt mũi này không thể buông xuống.
Ly trà trên tay ông ta vỡ từ lúc nào, mấy tộc nhân ở bên hai mắt rực lửa.
"Nếu lão ta chỉ ngắm tới mình ta thôi, phần mặt mũi này ta có thể bỏ qua. Nhưng động tới danh tiếng Cát gia, tất không thể bại!"
Cát Linh Đường đứng ra phía rèm, khinh khỉnh đáp:
"Cuồng Vương, nể mặt danh đạo tiểu sư của ngài, ta cũng không cậy mạnh h·iếp yếu. Như vậy đi, ta ra giá bốn trăm bảy mươi mốt nghìn khối. Nếu ngươi trả hơn chỉ một khối thôi, ta sẵn sàng nhận thua!"
Cuồng Vương trực tiếp đập vỡ cái chén, gã ta im lặng, hai mắt đỏ ngầu.
Trước đó gã đã nói, chỉ cần Cát gia tăng giá gã sẽ nhận thua. Lời hiện tại của tên Cát gia kia, chẳng phải là đang lặp lại lời gã để đánh mặt mình sao.
Nếu gã tăng giá thật, tuy có thể thắng nhưng cái mặt mo của gã biết giấu đi đâu. Người ta sẽ đồn, gã nói không giữ lời, sau này sao làm ăn được nữa.
Những kẻ ngông cuồng như gã, thứ trọng yếu nhất là ưa hư vinh, thích danh vọng. Cát Linh Đường nắm được điểm này, tung ra một chiêu thật hiểm.
Một lời nghe thì khách sáo lại giống như mũi thương đâm vào tim gã, Cuồng Vương tức nghiến răng kèn kẹt, gã muốn lao lên đánh ba trăm hiệp.
Tô Mạt Nhược là người được lợi nhất, Cuồng Vương càng bị khích. Gã càng mất bình tĩnh. phía nàng càng dễ lợi dụng.
Bấy giờ, tưởng chừng như Cuồng Vương không thế áp chế lửa giận, giọng nói từ phù tin vang lên:
"Cuồng đại sư, đạo hữu không cần nóng, chỉ là một người sắp c·hết mà thôi. Lát nữa kết thúc đấu giá hội, ngài tới ngoài thành gặp ta, ắt sẽ có tin vui dâng lên. Chỉ mong bản pháp môn của ta, mong đại sư chiếu cố nhiều hơn!"
Lời kia không nói hết, ý vị bên trong dang dở một nửa. Nhưng người ngốc nghe được còn hiểu ý tứ trong đó.
Cuồng Vương từ giận chuyển vui, ông ta liếc về gian lầu hai cảm giác như nhìn n·gười c·hết, từ việc người nó có Cổ Phù, lão đã đoán thân thế không đơn giản rồi.
Nhất thời không cần nghĩ nhiều, Cuồng Vương gật đầu đáp:
"Vậy thì trăm sự nhờ cậy đạo hữu!"
Nói xong, ông ta yên lặng ngồi trên bảo tọa, nhắm mắt thưởng trà.
Với việc Cuồng Vương từ bỏ tranh đoạt, Cát Linh Đường dễ dàng đoạt được tàn quyển pháp môn.
Ông ta lấy được, ngoài mặt oai phong lẫm liệt, trong lòng nhỏ máu không thôi.
Thẩm Lãng ngồi ở dưới lầu, gõ gõ cái bàn hai mắt nheo lại. Hắn suýt nữa không nhịn được mà tăng giả, ý định bất ngờ vả mặt Cát gia một phen.
Nhưng nghĩ lại thì, đi tới đâu gây chuyện đến đấy không phải lúc nào cũng tốt, nhất là sự tình kia còn dang dở chưa xong.
Khi mà hắn còn đang nghĩ như thế, bên dưới đài tiếp tục có bảo vật xuất ra. Rất nhiều người lại được một phen chú mục ba nhà thế gia tranh đoạt, kinh tồn táng đảm.
Bảo vật càng về cuối, sự tình huyên náo càng lớn. Quả nhiên đúng với danh xưng, vạn bảo thương thành.
"Vật trân bảo tiếp theo hôm nay, xin quý khách kính xem!"
Dưới đài lão quản sự bê tới một hộp gỗ, ông ta cẩn thận mở ra. Chỉ thấy bên trong nhìn giống như một miếng linh chi, màu sắc ngả về sạm đen.
Có điều thứ này vừa mở, một mùi h·ôi t·hối nồng nàn bốc lên, không ít người bịt mũi bịt miệng, suýt thì nôn đầy ra ngoài.
"Khốn kiếp, đây là phân à?"
Một kẻ ngồi dưới hàng ghế nóng tính không nhịn được, đỏ mặt tía tai quát lên. Tức thời cả đám gạt chuyện ban nãy sang một bên, nhao nhao tức tối mắng chửi.
"Gia gia, vật trân bảo gì mà lại có mùi kinh hồn bạt vía như thế?"
Trên lầu, tiểu Cát Nguyệt thiếu nữ một tay che mũi nói ra, khuôn mặt kia thập phần gian nan như lâm đại địch.
Cát Linh Đường nhìn mọi người khó chịu, ông ta ngược lại cười ha ha. Sau cùng ánh mắt trầm xuống, thật là xứng danh trân bảo dị vật.
Dưới đài, gã quản sự mỉm cười, ông ta khiêm nhường bắt đầu giới thiệu bảo vật.
"Khách quý, đây chính là Tạo Hóa Duyên trăm năm khó tìm!"
…