Chương 107: Vật quý vì hiếm!
Ngồi điềm nhiên trên ghế, Đỗ Ngọc Lan thu hết thần sắc chúng tộc nhân vào trong mắt. Bà ta nhấp nhẹ ngụm trà, sau mỉm cười hòa ái nói:
"Các ngươi cũng không cần ganh tị, chỉ cần có công với Đỗ gia, ta đều sẽ ghi nhớ trong lòng!"
Hơn năm người ở bên nhìn rõ kích động, hai mắt lệ quang nóng bỏng, có người không kìm được đã tuôn như mưa. Ngoài mặt cả đám dạ vâng hô một tiếng, trong lòng hừng hực thầm ước, giá mà có thể lập công ngay bây giờ thì tốt.
Vị trưởng lão đứng kế bên im lặng không nói, lòng ông ta đối với cách dùng người của tộc trưởng đã thán phục từ lâu.
Quả nhiên chỉ một thủ đoạn nhỏ, đối với Đỗ Ngọc Lan không đáng mấy hào, lại có thể mua được nhân tâm nhiều người.
Ngạn ngữ có câu "người trẻ dễ lùa, kẻ già khó mua" đây cũng là lý do lần này bà ta chỉ dẫn theo đám đệ tử ưu tú bên cạnh.
Khi này, bên dưới đài kia vang lên thanh âm của lão giả, vật thứ hai bắt đầu ra sân.
Thứ này là một cái lông vũ của Minh Điểu, hung thú đạt tới ngũ giai.
Tài liệu dạng này, có thể luyện ra được bút lông trung phẩm, cực kì hấp dẫn với đám Phù sư.
Hoặc là có thể làm chủ tài liệu, luyện chế pháp khí phi hành, uy lực tiệm cận thượng phẩm.
Tuy rằng không thể oanh động như khi nãy, vẫn rất nhiều người tới tranh đoạt. Nhất là hai đám người Phù sư và Khí sư, đã tranh nhau tới kịch liệt rồi.
Thẩm Lãng ở trong gian phòng hô lên báo giá hai lần, nhưng mà ngay sau đó giá của hắn bị người ta không thương tiếc mà đạp xuống mấy tầng.
Cửu Dực Yêu Tôn ở bên chẳng hề quan tâm, thứ này vô dụng với nó.
Cuối cùng lông Minh Điểu được Cuồng Vương ngự ở lầu dưới, gã mua với cái giá hai trăm nghìn khối.
Tiếp đến bảo vật thứ ba, rồi đến thứ tư, tuy không phải hạng trân quý trọng bảo, nhưng đối với nhiều người vẫn là tranh đoạt không thôi.
Thẩm Lãng chưa thật hứng thú, hắn cứ ngồi thư thái uống trà.
Bên ngoài vật đấu giá tiếp theo đã lên sàn, thứ này là một viên đá lục sắc, lấp lánh sáu màu.
"Thạch Lục Bảo Quang Khí, trân phẩm!"
Vừa nhìn qua vật đã có người kinh hô! Thấy vậy, lão quản sự cười giới thiệu:
"Chư vị nói không sai, đây đúng là đá Thạch Lục Bảo Quang Khí, tài liệu quý hiếm. Vật này một khi gia công vào pháp khí, có thể giúp tăng lên phẩm chất. Xác suất thành công tiến giai lên pháp khí trung phẩm là ba phần, đối với thượng phẩm là một phần!"
Cơn tò mò đi qua, một số người lắc lắc đầu.
Lời giải thích của ông ta, khiến cho vài người dậm chân tại chỗ xuýt xoa, tỉ lệ tăng lên quá thấp.
Chuyện này không lạ, thật ra đối với hiểu biết của Luyện Khí sư mà nói đây là xác suất cơ bản nhất rồi.
Pháp khí được chia thành ba đẳng cấp, gồm hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Dựa theo lý thuyết này, tài liệu luyện chế càng tốt, phẩm chất binh khí khi luyện ra càng cao.
Nhưng là một khi luyện ra thành phẩm, thì rất khó nâng cấp. Muốn thay đổi lại phẩm chất của vật đã luyện là cực kì khó khăn.
Trên đời này chỉ có hai cách, hoặc là phá đi rồi tìm tài liệu tốt hơn, sau đó luyện lại từ đầu.
Cách hai chính là dùng Thạch Lục Bảo Quang Khí, để tăng lên phẩm giai.
Có điều thứ này giá trị ban đầu đã ngang với một cái pháp khí hạ phẩm rồi, nếu dùng nó để tăng pháp khí hạ phẩm lên trung phẩm chỉ có ba phần cơ hội, cái này có thể nói là đốt tiền.
Đúng như dự liệu, giá khởi điểm vừa ra sân, số người báo giá thưa thớt tới đáng thương.
Ngồi ở dưới hàng ghế, chủ nhân của đồ vật không khỏi lắc đầu. Đồ quý mà không gặp đúng người mua, ngược lại giá trị không tăng là bao.
Dự liệu này không sai biệt lắm, cuối cùng đá Lục Bảo được người của phòng đấu giá mua lại không mấy khó khăn.
Cái này càng dễ nói, đồ vật Vạn Bảo Lâu mang ra đấu giá, có tới hơn nửa là được tu giả đem tới ký gửi. Tất nhiên vì lẽ đó, Vạn Bảo Lâu chỉ cần ra giá tranh đoạt như bao kẻ khác, vẫn mua được tới tay thôi.
Tiếp đến đồ vật thứ sáu, lão giả mở ra hộp ngọc, bên trong là một quả trứng. Vỏ ngoài lấp lánh như bảo ngọc, quanh viền có hoa văn bắt mắt.
Chủ sự vừa đưa ra cái giá ba nghìn viên, bên dưới đã có người hô năm nghìn.
Thẩm Lãng ngồi trong gian phòng nhíu mày trầm tư, Cửu Dực Yêu Tôn lại nói:
"Chỉ là trứng của một con Sư Điêu mà thôi, cao quá không tới sáu nghìn. Nhưng nơi này quả thật muốn thấy Sư Điêu rất hiếm, Vạn Bảo Lâu có thể dựa vào đó để trục lợi!"
Ở đời có câu "vật quý vì hiếm" nhưng hiếm ở đây không chỉ gói gọn ở số lượng, mà còn bao hàm cả khoảng cách.
Vật càng ở xa, giá trị càng tăng!
Bên dưới lão giả nói vừa nói dứt câu, trong phòng số tám lầu một đã phát ra thanh âm, tăng giá lên tám ngàn.
Cửu Dực Yêu Tôn cười cười, chữa gượng rằng vài kẻ có mục đích khác người, muốn mua giá cao cũng là bình thường.
Trên gian lầu thứ hai, Cát Linh Đường lại bị đứa cháu nhà mình lay lay bả vai, nũng nịu không buông. Ông ta bất đắc dĩ báo giá, nâng lên tám nghìn một trăm.
"Nguyệt Nhi, đây đã là chênh lệch với giá gốc hai nghìn viên linh thạch rồi đấy. Gia gia phải nhắc con, lần sau sẽ không được đòi nữa đâu!"
"Gia gia xin yên tâm, con quyết sẽ không đòi hỏi gì thêm!"
Nàng vừa dứt lời, gian phòng số tám bên dưới lại vang lên, báo giá chín nghìn viên.
Khóe miệng Cát Linh Đường giật giật, ông ta nhìn cháu gái của mình cười khổ. Vốn định lắc đầu, chỉ thấy đôi mắt thiếu nữ ngập nước, khuôn mặt ửng hồng.
"Thôi thôi, coi như tiêu hết cả tiền dưỡng lão, ta cũng sẽ lấy nó cho con!"
An ủi cháu gái nhà mình mấy câu, Cát Linh Đường bước đến bên rèm cửa, giương ánh mắt xuống dưới. Ánh mắt ông ta thâm sâu như biển, muốn nhìn xem người bên trong gian phòng một kia là ai.
Bỗng ông ta mở lời:
"Tại hạ là trưởng lão Cát gia, hiện bởi vì có mục đích cần dùng với thứ này, không biết đạo hữu có thể từ bỏ thứ yêu thích mà nhường chăng?"
Lời này mọi người đều nghe rõ bên tại, nhưng ai cũng biết ông ta đang ngầm uy h·iếp.
Chỉ có điều bên trong gian lầu một kia, một lời lanh lảnh vang lên:
"Thì ra là đại trưởng lão Cát gia, tại hạ đã nghe như sấm bên tai, hạnh ngộ hạnh ngộ!"
Giọng nói ôn hòa vang đến tai, Cát Linh Đường trong lòng mừng rỡ, ngỡ là người ta đã nể mặt mình. Nào ngờ âm thanh kia lại vang lên lần nữa:
"Nhưng mà, vật này đối với tại hạ cũng quan trọng vô cùng. Vậy nên không thể không tranh, Cát trưởng lão xin thứ cho….!"
Dưới đài ồn ào vang lên từng tiếng người huyên náo, nơi này ngoài trừ Vạn Minh Hiên và hai nhà Đỗ, Tô ra nào có mấy kẻ dám không nể mặt Cát gia?
Cát Linh Đường hừ lạnh, ông ta ngại nói thêm xấu mặt. Thế là vừa quay lại bàn trà, ông ta hung hăng tăng giá.
Mà ông ta vừa thốt lên chín nghìn một trăm, người trong gian lầu kia đẫ báo hơn ông ba trăm.
Khóe miệng Cát Linh Đường co quắp, tiến thoái lưỡng nan rồi đây.
Ở gian lầu cách đó hai dãy, Đỗ Ngọc Lan cười tươi như hoa nở.
Lấy lịch duyệt hiểu biết của bà, đoán hẳn là ông ta đang bị đứa cháu yêu quý của mình bức ép rồi.
Một vị gia lão ở bên thưa đến:
"Gia chủ, quả này Cát Linh Đường có ăn được cũng nuốt khó trôi!"
Đỗ Ngọc Lan vân vê bảo ngọc trên tay, cười đáp:
"Người ở dưới lầu số tám kia, e là có mục đích đặc biệt mới làm vậy. Ngươi đi tra cho ta, đến cùng là ai!"
Có thể không nể mặt Cát gia, người này cần phải điều tra lai lịch, biết đâu có thể kết giao một phen.
Vị gia lão nọ thưa vâng, rất nhanh ông ta đi ra khỏi phòng. Nhưng ông ta quay về cũng nhanh, nhìn tới gia chủ bẽn lẽn gượng đáp:
"Gia chủ, lão vừa ra đã gặp hộ pháp Vạn Bảo Lâu, ông ta nói không để bất kì ai phạm vào quy củ của họ!"
Đỗ Ngọc Lan nghe được, bà ta gật đầu phất tay, như thế cũng tốt.
Mà ở tại gian lầu số tám, bên trong có hai thân ảnh, có vẻ là tán tu nơi khác vừa đến.
Một người lưng hùm, vai trâu, mặt khỉ đứng ở sau, mồ hôi gã nhễ nhại, dè dặt mở lời:
"Hùng Đệ ca, chúng ta nên thu tay được rồi. Người ở trên kia không dễ trêu chọc, hơn nữa ông ta không mua nữa, chẳng phải chúng ta tự lấy đá ném chân hay sao….!"
Người tên Hùng Đệ là một nam thanh, dáng người mảnh khảnh. Nhìn tuổi tác chưa đến đôi mươi, nhưng đôi mắt kia tinh ranh như lang sói, chỉ nghe hắn nói:
"Yên tâm, ta biết điểm dừng, sẽ không có chuyện lấy tiền của mình mua đồ nhà mình đâu mà lo!"
Nói xong, gã tiếp tục ngồi cắn hạt dưa, bộ dáng vui vẻ.
….