Chương 106: Vạn Bảo đấu giá hội!
Tô Vận Khai, một trong hai chiến tướng của ông ta, người này thân hình béo ú, cổ ngấn ba tầng mỡ.
Gã hùng dũng bước lên, hai mắt lim dim, động tác cúi người hơi khó khăn, bất đắc dĩ đáp:
"Gia chủ, cái nơi sau khi Tô Mạt Nhược đi vào đó hiện nay đã bị Thông Linh Tông chiếm lĩnh, không ai có thể đi vào điều tra. Còn trước đó nghe nói, đã từng xảy ra một trận ác chiến của cường giả ngũ cảnh…!"
Tô Vận Hành gật đầu, ông ta phất tay cho gã lui xuống.
Thông Linh Tông, môn phái nhị lưu, có cường giả Ngũ Liên đỉnh phong tọa trấn. Tô gia mạnh mẽ, nhưng còn chưa trêu được bọn họ.
Chỉ là điều này càng khẳng định, Tô Mạt Nhược đã chiếm được gì đó tốt, mới có thể khiến nàng ta trở mình nhanh tới như vậy.
Tô Vận Hành thầm nghĩ, nếu là không thể chiêu mộ nàng ta rồi từ từ khám phá, vậy thì quyết định lựa một ngày đẹp trời, cho nàng ta cưỡi hạc quy thiên là tốt nhất.
Mỗi thời mỗi khác, mỗi người một quan điểm.
Trong mắt vị gia chủ này, tộc nhân chi thứ không bao giờ được phép mạnh hơn chính tông, tuyệt đối không thể.
Đấy là chưa nói, nếu tin tức Tô Mạt Nhược từng đi tới đó mà truyền đến tai Thông Linh Tông, Tô gia e là cũng gặp phiền phức.
Khi này ở bên ngoài đại sảnh tòa Vạn Bảo Lâu, có bóng nam tử áo đen đi đến.
Thẩm Lãng đeo lên mặt nạ, nghênh ngang bước vào gian phòng lầu một, sau đó ung thu·ng t·hưởng thức trà ngon.
Trong hội đấu giá cỡ này, thuê một gian phòng kín, không khác nào bị người ta bổ tới một đao.
Còn may nàng thân là cường giả Ngũ Liên, tài lực đủ mạnh. Cộng thêm túi càn khôn của chủ cái thân xác này, xem như không nghèo.
"Khốn kiếp, suýt thì ngạt c·hết bản tôn rồi!"
Từ trong túi linh thú bay ra, Cửu Dực Yêu Tôn mắng lớn. Cái gì không phải vì tài nguyên, đ·ánh c·hết nó cũng không vào.
"Trước khi sự tình kia chưa xong, ngươi vẫn phải giả c·hết, ha ha!"
Bị Thẩm Lãng trêu đến, Cửu Dực Yêu Tôn không giận, nó lại nhe nanh cười khẩy, đáp:
"Chỉ cần những việc ngươi đã đáp ứng trước không thay đổi, bản tôn chịu ủy khuất một chút cũng được!"
Nói xong, Cửu Dực Yêu Tôn đi đến bên bàn trà rót lấy một chén nhỏ, yên lặng nhấp nháp.
Trong khi hai người nói qua lại vài câu, yên lặng chờ đợi. Nửa giờ sau quan khách hai bên đông đủ, bên dưới khán đài, hội đấu giả đã bắt đầu diễn ra.
Theo như Thẩm Lãng biết, người đến đấu giá một khi không đủ lượng linh thạch, hoàn toàn có thể lấy đồ ra thế chấp, chờ khi đủ linh thạch sẽ quay lại chuộc.
Mấy thứ dạng này, không thể không khen tới một câu, Vạn Bảo Lâu rất biết làm ăn.
Bên dưới đài, vật đấu giá đầu tiên đã xuất hiện. Một lão giả đứng trên mục mở ra hộp gấm nhỏ, chỉ thấy bên trong là một viên Tam Liên đan trung phẩm.
Thứ này vừa ra, lập tức oanh động toàn trường.
Phải biết, tu giả càng lên cao, tỉ lệ đột phá càng giảm. Hơn nữa, việc chuyển đổi đan cầu không khác gì hung thú lột xác, khiến cho toàn thân đau đớn khó tả.
Với viên Tam Liên đan trung phẩm này, có thể giúp tu giả Tam Liên sơ giai có ba phần tiến cấp, bước vào Tam Liên trung giai.
Tuy là ba phần, nhưng so sánh cái này kì thực tỉ lệ đã rất rất cao rồi. Nếu tính thêm tư chất cùng tài nguyên khác phụ trợ, như vậy tỉ lệ kia càng tăng hơn nữa đấy.
Thậm chí nó cũng có thể để cho đám tu giả dưới Tam Liên tiến cấp, cảnh giới càng thấp tỉ lệ tiến giai càng tăng. Chỉ là, đan dược chân quý, rất ít người làm vậy.
Dưới đài lúc này, đã có rất nhiều người ra giá.
"Mười ngàn!"
"Hai mươi ngàn!"
"Ba mươi ngàn!"
Bất giác dưới đài, không khí nổi lên như sóng dữ. Con số từ từ được đẩy lên cao…
"Một trăm ngàn!"
Từ trên lầu hai vang lên tiếng mỹ phụ nhân, thanh âm này khàn khàn khó nghe, nhưng ai nấy nghe thấy đều hơi chút rùng mình.
Có người nhận ra, thanh âm kia là của Đỗ Ngọc Lan, người cầm đầu Đỗ gia, danh tiếng lẫy lừng.
Bên dưới có người liền kể, năm xưa bà ta từng dùng tu vi Tam Liên cao giai, lấy một đánh ba, thành công đoạt được chức vị gia chủ, sau đó dẹp hết n·ội c·hiến.
Đỗ gia có được ngày nay, tạo lên thế kiềng ba chân cùng Tô gia và Cát gia, hoàn toàn là nhờ công của bà.
Đỗ Ngọc Lan vừa cất lời, không ít người co đầu rụt cổ, bỏ đi tâm tư tranh đoạt vật này.
Đây là địa đầu xà, người có thể cả gan tranh đoạt với bà ta không nhiều.
Ngồi trong gian lầu các xa hoa bậc nhất, lầu chủ Tạ Vũ Thiềm nhâm nhi thưởng trà, ánh mắt ông ta lim dim.
Đứng ở một bên, phó lầu Bản Nhân cười đáp:
"Ha ha… Đỗ gia bất ngờ ra tay, e là giá kia không thể lên được nữa!"
Người làm ăn tất nhiên là muốn người ta trả giá tranh đoạt tới chảy máu vỡ đầu, chẳng ai muốn một nhà dùng uy dẹp loạn, như thế khác nào bán giá rẻ đâu.
Chỉ là Tạ Vũ Thiềm ở bên bình tĩnh, ông ta phân tích:
"Nơi này thuộc Vạn Minh Hiên làm chủ, bọn họ có muốn ra oai cũng không phải dễ. Hơn nữa ta đặc biệt cho dựng vài gian lầu kín, chính là để đối phó với trò này đấy!"
Quả nhiên ông ta vừa nói, một thanh âm có phần the thé từ gian lầu một vang lên, như viên đá rơi xuống mặt hồ.
"Một trăm lẻ một nghìn!"
Lời này vừa ra, không ít người thầm khen có khí phách, chủ tiếc không biết được kẻ này là ai mà thôi.
Ngồi ở trong gian lầu kia, không ai khác đúng là Tô Mạt Nhược.
Ngồi tại gian phòng nâng lên chén trà nhỏ, hai mắt nàng tĩnh lặng như làn thu thủy. Tô Mạt Nhược trước đó mượn lý do từ chối đi cùng với Tô Vận Minh, chủ yếu là để đánh quả lẻ này.
Về phần nguyên do, Tô Mạt Nhược phần lớn thật chưa thật muốn chừa ra mặt cho nhiều kẻ chú ý, rắc rối hiện tại đã quá thừa rồi.
Chuyện vẫn là nói, đâu phải từ khi nhận được lời huy h·iếp từ phía Tô Vận Hành gửi đến. Vốn dĩ ngay lúc quay về Tô gia hô phong hoán vũ, nàng đã có cảm giác bất an này rồi.
Điều này cũng không có gì lạ, năm xưa chủ thân xác cũ biểu hiện quá phế vật. Mà trong nửa năm này, bởi vì tận dụng thu lấy tài nguyên mà nàng bất chấp thủ đoạn, một đường thể hiện tài năng quá bạo.
Cái này không khiến người ta hoài nghi, thì mới thật lạ đấy.
Khác với kẻ trùng sinh từ tương lai quay về như Hồng Liên, Trác Nghiên tiên tử là dạng trùng sinh từ quá khứ sống lại.
Nàng không hề biết trong tương lai sẽ phát sinh vấn đề gì, thứ nàng chân chính biết chỉ là cố sự ở quá khứ mà thôi.
Tuy nhược điểm lộ rõ, nhưng ưu điểm lại rất nhiều. Nàng đã trù tính cho bản thân sống lại, tất sẽ phải chuẩn bị thêm một số truyền thừa ở vài nơi nào đó, để cho bản thân mau chóng mạnh lên.
Tô gia chỉ là bước đầu khởi động, cho đến bây giờ xem như lợi dụng đã xong.
Cảnh giới của Tô Mạt Nhược hiện tại chỉ vỏn vẹn nằm ở Tam Liên sơ giai, tiếp cận trung giai. Có được đan dược này, cũng đỡ vất vả tìm tài liệu luyện chế.
Ngay lúc này, âm thanh của Đỗ Ngọc Lan lần nữa vang lên, làm hai hàng chân phượng nàng hơi cau.
"Một trăm ba mươi nghìn!"
Ngồi ở trong gian phòng lầu hai, tiểu Nguyệt lay lay cái bả vai của Cát Linh Đường, hờn dỗi nói:
"Gia gia, nếu có thứ này, con có thể tiến vào Nhị Liên cao giai được rồi. Người hãy mua cho con đi!"
Nào biết Cát Linh Đường lắc đầu, ông ta hòa nhã nhìn đứa cháu của mình, giảng giải:
"Cảnh giới của con hiện tại chỉ là Nhị Liên trung giai, phục vào thứ này cùng thiên phú bổ trợ, đương nhiên có tám phần cơ hội bước vào cao giai. Nhưng mà chuyện này nhìn xa ra lại có hại chứ không lợi!"
Thấy thiếu nữ tỏ mặt hờn dỗi, ông ta lại phải giải thích thêm vài câu, nàng ta mới yên tĩnh trở lại.
Cái này giải thích đơn giản, người đời thường nói cắt thuốc đúng bệnh, đúng người đúng liều. Bệnh nhẹ mà dùng thuốc nặng, đây khác nào là đang hại người ngày sau.
Tô Mạt Nhược ngồi dưới sau khi nghe được báo giá, nàng quyết định không tăng nữa, từ bỏ cuộc chơi.
Nếu mang từng kia linh thạch đi mua tài liệu luyện chế Tam Liên trung phẩm đan, dựa vào trình độ của nàng có thể lãi về gấp mười.
Nhưng đối với tu giả không theo nghiệp đan sư mà nói, cái giá này còn chấp nhận được. Cho nên một số kẻ ngồi ở gian phòng khác, vẫn có kẻ dè dặt nâng giá.
Chốc chốc phải qua thêm một hai tiếng hô nữa, Đỗ Ngọc Lan mới thu được đan phẩm tới tay.
Bà ta vừa cầm lấy hộp ngọc, sau đó đưa lại một gã nam tử đứng sau:
"Đỗ Phú, ta thấy ngươi sắp bước vào Tam Liên, đây mà món quà dành tặng cho ngươi!"
Kẻ được gọi là Đỗ Phú, gã không ngờ bản thân lại được gia chủ ưu ái đến vậy. Lập tức không nói hai lời, quỳ mọp xuống đất vái tới chảy cả máu đầu mới được người ta đỡ lên.
Trong ánh mắt kia vô ngần cảm kích, gã giơ bàn tay sáu ngón lên thề, đời này sẽ vì gia chủ mà dốc lòng tận tâm, c·hết không từ nan.
…