Chương 102: Thật giả lẫn lộn!
"Hừ… cứ nghĩ lợi dụng được nàng ta thêm một thời gian, không ngờ được lại xảy ra loại này!"
Ngồi trong gian lầu, Cửu Dực Yêu Tôn bàng quan cảm khái.
Giải thích điều này không lạ, Huyên Linh khi cải trang thành Bạch Phượng Phi, nàng không biết ngoại trừ Tử Yên ra, còn có người khác muốn g·iết mình.
Lúc ấy Thẩm Lãng sưu hồn, từ thông tin đó cũng không biết, cho nên càng không thể làm ra biện pháp phòng tránh.
Có lẽ không ngoa mà nói, Bạch Phượng Phi chính là kẻ được lợi trong vụ này. Bởi người kia nào phải ai khác, chính là Tà Vô Niệm cải trang đến g·iết Bạch Phượng Phi.
Nhưng ông ta vạn lần không ngờ, chính bản thân mình cũng bị lừa. Chỉ là cái lừa này không oan, đây là thủ đoạn của tiên giả ẩn tàng phía sau, ông ta cẩn thận hơn nữa cũng vô dụng.
Thẩm Lãng ngồi trong gian phòng lầu, hời hợt liếc ánh mắt lên trần nhà.
Việc ngoài ý muốn này khiến hắn mất đi một con cờ tốt, có điều về tổng thể thì không sao, đã gặp được người cần gặp rồi.
Bởi sự tình trọng đại, Thẩm Lãng được người an bài tại nơi gần phủ thành chủ, không sai biệt lắm.
Giờ khắc này Bạch Phượng Phi đã tỉnh, ánh mắt nàng lạnh lùng băng sương.
Nàng từ từ đưa bàn tay lên mặt, lấy ra một lớp. Theo đó tấm mặt nạ được kéo ra, khuôn mặt thật của nàng ta dần lộ rõ ràng.
Nhìn Vạn Diện Tùy Tâm trong tay, Bạch Phượng Phi không còn che giấu chân diện mục, hoàn toàn lộ bài.
Bởi vì không nghĩ đến lại gặp Huyên Linh nhanh tới bất ngờ như vậy, cho nên đã không trù bị trước mà vô tình hại c·hết nàng ấy, phần áy náy đời này khó mà tiêu trừ.
"Sau này sẽ không dùng thủ đoạn này nữa…"
Bạch Phượng Phi nghiến răng lẩm bẩm, có điều mọi thứ đã muộn cả rồi.
Người kia đến là để g·iết nàng, nhưng Huyên Linh lại là kẻ gánh thay.
Bạch Phượng Phi dù có chân tâm vô ý chăng nữa, cái tình ngay lý gian này có nhảy cầu cũng chẳng thể gột rửa được.
Nhưng một màn vừa qua đã khiến nàng ngộ ra một điều, vị thái thượng trưởng lão kia cho nàng ba túi gấm không phải lo lắng cho nàng.
Lão ta chỉ là đang đánh cờ với một kẻ nào đó, mục đích không muốn nàng c·hết quá sớm mà thôi.
Ngay từ trước khi nhận nhiệm vụ này, bản thân đã chỉ là quân cờ của kẻ khác, không hơn không kém.
Bạch Phượng Phi thở dài ai oán, biết được thì sao chứ. Không thoát ra khỏi bàn cờ này, có một lần ắt có lần hai.
Giờ mọi việc đã xong, Bạch Phượng Phi chỉ muốn quay về, yên ổn mà tu hành.
Vừa nghĩ đến, bên ngoài đã có tiếng người vọng vào:
"Đạo hữu, hai người lão phu có thể vào hay không…"
"Vào đi!"
Vạn Tùy Tiên cùng Kiền Chính đi vào, hai người đều đến có việc. Nhưng khi nhìn rõ chân diện Bạch Phượng Lai này sao lại giống Bạch Phượng Phi đ·ã c·hết thế, nhất thời hai người ngẩn ra chưa hiểu mô tê gì sất.
Bạch Phượng Phi hiểu được suy nghĩ trong lòng hai lão, nàng lạnh nhạt giải thích:
"Ta mới là Bạch Phượng Phi thật sự, người kia là sư muội của ta giả trang. Được rồi, các ông tới đây có vấn đề gì?"
Nghe lời lạnh nhạt pha chút mệt mỏi của nàng ta, hai người rất nhanh bỏ đi lúng túng, cũng đã hiểu rõ sự tình.
Có điều Kiền Chính càng thêm động dung, thủ đoạn nào mà có thể qua được mắt hai lão, nhất định lại là tiên giả đứng sau rồi.
Vạn Tùy Tiên không nghĩ nhiều như thế, ông ta nói trước:
"À là thế này, đây là đồ vật… sư muội đạo hữu để lại, chúng ta tiện đưa đến!"
Sự việc có tiên nhân can dự phía sau, hai người không dám dò hỏi nhiều, liền đưa lên giới chỉ càn khôn của Huyên Linh ra.
Bạch Phượng Phi cầm lấy, nàng lẳng lặng thu vào trong giới chỉ của mình. Sau khi nghe Vạn Tùy Tiên nói rõ, thân xác Huyên Linh đã an bài kỹ càng.
Mặt khác ma đầu Văn Nhã đã quy án, tùy thời có thể mang đi.
Về phần Kiền Chính, ông ta hiền hòa đứng đó.
Thân phận vị trưởng lão bản Các đột nhiên trở thành sư muội Thiên Phủ đệ tử, rồi thì giờ đảo lộn hết cả, việc rối rắm này đã nằm ngoài quản sự của ông ta rồi.
"Phải rồi, Bạch đạo hữu. Gã nam tử đi cùng sư muội của đạo hữu, ta đã an bài gần đây, người có muốn…!"
Bạch Phượng Phi trầm ngâm, sau cùng nàng gật đầu:
"Gặp một chút cũng được!"
Nửa ngày sau, Bạch Phượng Phi đứng ở trước mặt Thẩm Lãng.
Nàng nhìn hắn đánh giá một vòng, lời lạnh nhạt băng sương vang lên:
"Ngươi là Thẩm Lãng, trước đó đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng thì không sao!"
Thẩm Lãng nghiêm nghị ngồi đối diện, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người này giống hệt tiểu Lạc, hắn giật hết cả mình nhảy bổ về sau.
Chỉ khi nghe nàng ta giải thích một hai, tức thời âm trầm, hồi lâu mới trả lời.
Hắn kể rõ một lượt, bản thân gian khổ cứu nguy tiểu Lạc Lạc ra sao, dỗ dành nàng ta thế nào, thập phần chính khí.
Nghe xong, Bạch Phượng Phi không chút biểu cảm, chỉ hỏi:
"Nếu đã có ơn với sư muội ta, vậy thì nói đi, ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi!"
Nghe lời Thẩm Lãng kể ra, nàng cảm thấy hắn cũng không quá tệ. Trước đấy Huyên Linh đối với hắn vui vẻ, lại nhìn cảnh giới hắn thấp hơn nàng quá nhiều.
Bạch Phượng Phi không tính toán, bèn đưa ra hậu lễ.
Thẩm Lãng nhìn nàng dò xét, hơi phân vân hỏi:
"Đạo tỷ, xin hỏi quý tính đại danh? Hơn nữa người là thế nào với Vạn thành chủ?"
Bạch Phượng Phi thấy hắn chưa đưa ra yêu cần, nàng hơi nhíu mày, quyết định đáp:
"Ta là người Thiên Phủ đệ tử, tới đây chế tài một tên ác ma. Không biết đạo danh này, ngươi đã nghe qua?"
Dù sao nàng cũng sắp rời đi, nói thật một chút cũng không sao. Hơn nữa trong đầu nàng lóe lên suy nghĩ, thử tên này một chút có lộ ra chút manh mối nào không.
Nào biết Thẩm Lãng chỉ chờ có vậy, vẻ mặt dò hỏi:
"Lúc trước ta nghe sư tôn nói, Thiên Phủ chính là đệ nhất chính phái năm vực, chuyên vây g·iết ma đạo, không biết đúng không?"
Bạch Phượng Phi nhìn Thẩm Lãng, tuổi tác so tu vi, e là xuất thân không kém Đa Tiên Các đệ tử, bèn đáp:
"Chính phải, hẳn ngươi xuất thân danh môn chứ?"
Trái lại Thẩm Lãng nghiêm túc không đáp, ánh mắt kiên nghị đưa ra yêu cầu:
"Vậy xin đạo tỷ có thể cho ta xem lệnh bài trước được không?"
Bạch Phượng Phi thấy hắn nghiêm túc, lại cảm giác như có điều khó nói. Nàng thấy ngoài ý muốn một chút, nhưng là vẫn lấy ra lệnh bài đưa ra.
Thẩm Lãng cầm lấy ngọc bài Thiên Phủ, khi này mới yên tâm gật đầu, thuận miệng đáp:
"Cái lệnh bài này của đạo tỷ và của tiểu Lạc Lạc thật giống hệt nhau, quả nhiên không giả!"
Bạch Phượng Phi khóe miệng nhếch lên, thâm ý nói:
"Quả nhiên ngươi đã xem qua giới chỉ của Huyên Linh, khi nãy hỏi danh phận ta là cố ý?"
Thẩm Lãng không dấu giếm, hắn một đường nghiêm túc gật đầu trả lời:
"Không giấu gì đạo tỷ, ta đương nhiên phải tra xét rõ ràng bất kì người nào có ý tiếp xúc. Trước đó cũng đã kiểm tra tiểu Lạc, xem nàng ta có phải đang giở trò hay không. Muội ấy không hề ngăn cản, lập tức đổ hết cho ta xem, vậy nên mới biết!"
Thẩm Lãng không giấu, kể rõ sự tình.
Điều thật thà này càng làm Bạch Phượng Phi gật đầu. Thế giới tu giả, có mấy ai nguyện ý giúp người thật lòng.
Thẩm Lãng càng có vẻ đa nghi, Bạch Phượng Phi mới cảm thấy hắn giống người bình thường.
Ngược lại hắn tỏ vẻ không quan tâm, không có chút nghi ngờ, lòng vô tà niệm, đây mới thật là đang giở trò đấy.
"Ngươi có thể nói ra yêu cầu của mình rồi!"
Thẩm Lãng nghe vậy, hắn không vội nói, chỉ liếc qua lại mấy lần.
Sau giống như cảm thấy an toàn, bàn tay phất ra một tầng quang tráo, bao phủ lấy hai người.
Bạch Phượng Phi ngạc nhiên, nhưng không ngăn cản. Quả nhiên làm xong hết thảy, Thẩm Lãng lấy ra một cái lệnh bài đưa lên.
"Đây là…!"
Cầm lệnh bài Âm Thi Tông trong tay, mặt trước còn khắc một chữ Thẩm thật lớn. Thứ lệnh bài này tuyệt đối không giả, càng chẳng người nào rảnh rỗi cầm đi khoe.
"Ma đạo khốn kiếp, ngươi là có ý gì?"
Rầm một tiếng vang, Bạch Phượng Phi dễ dàng bóp lấy cổ Thẩm Lãng nhấc lên, đè thẳng vào vách tường.
Thẩm Lãng sắc mặt đỏ lên, nhưng hắn nhất quyết không đáp nửa lời. Chỉ khi Bạch Phượng Phi buông tay, hắn khụy trên đất ho lên sặc sụa.
Thẩm Lãng gượng dậy, hắn không giận hờn mà tiếp tục rút ra một lệnh bài khác đưa tới.
Lần này thì Bạch Phượng Phi k·hông k·ích động nữa, sắc mặt dịu xuống. Tay cấm ngọc bài xem xét, đích thị thân phận đệ tử Thông Linh Tông, một danh môn chính phái có tiếng.
"Rốt cục đây là sao?"
Thẩm Lãng nhàn nhạt đáp:
"Hai cái lệnh bài này đều là thật, cũng đều là của ta!"
Đối với lời này, ban đầu Bạch Phượng Phi ngẩn ra. Nhưng rất nhanh nàng ta hiểu rõ ý, kẻ nàng mang hai thân phận cùng lúc.
Rốt cục lại nghe Thẩm Lãng nói:
"Ta là người của Thông Linh Tông, vì vài sự tình mà được cài vào Âm Thi Tông. Lần này tới đây chấp hành nhiệm vụ, một sự tình trọng đại, liên quan tính mạng rất nhiều người!"
Theo lời Thẩm Lãng nói ra, sắc mặt Bạch Phượng Phi càng trầm, lạnh lắm.
"Ban đầu ta định tìm đến Vạn Minh thành chủ, nhờ giúp phối hợp. Nhưng mà sau khi gặp tiểu Lạc, biết rằng có thêm người Thiên Phủ đệ tử ở đây, chuyện này tốt hơn nhiều lần!"
Chỉ nghe Thẩm Lãng nói vậy, Bạch Phượng Phi đã hiểu phần nào, liền hỏi:
"Ý ngươi là, người Âm Thi Tông tới đây không chỉ có mình ngươi. Trong vài ngày tới, nhất định sẽ có chuyện lớn phát sinh?"
"Chính phải!"
Bất ngờ Bạch Phượng Phi cười lên thành tiếng, sau nàng nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi:
"Ngươi mang hai lệnh bài trên người, ai biết rõ thật giả thế nào? Hơn nữa, người Thông Linh Tông của các ngươi đâu? Hãy chứng minh lời ngươi nói là đúng đi!"
Bạch Phượng Phi không tin cũng chẳng lạ, sự tình đến với nàng quá trùng hợp.
Có điều nhìn Thẩm Lãng cười nhạt, hiên ngang lẫm liệt mở lời:
"Có phải thật giả hay không, chẳng phải thử là biết hay sao?"
….