Chương 101: Nhặt được của rơi chớ đừng đút túi!
Đáp lại lời ông ta, Huyên Linh càng giấu mặt sâu hơn, lép về sau người.
Bạch Phượng Phi ở bên nhìn nam tử phía trước, bấy giờ nàng ôn tồn mở lời:
"Vị đạo hữu này, không biết ngươi là thế nào với sư muội nhà ta?"
Thẩm Lãng nhìn ba người, uy áp từng kẻ mạnh mẽ bất thường. Gương mặt hắn cố gắng trấn tĩnh, ngẩng đầu lạnh đáp:
"Vị tiểu muội này ta gặp được trong Thâm Uyên, nên vô tình cứu giúp mà thôi. Không biết đạo tỷ là thế nào với muội ấy, có gì chứng minh?"
Bạch Phượng Phi chưa kịp đáp, Kiền Chính đã bước lên phất tay:
"Người này là ai không cần ngươi quản, sự tình đã xong ngươi có thể đi được rồi!"
Thẩm Lãng sắc mặt khômg đổi, giọng điệu của đám bề trên luôn là như vậy. Hắn nhìn cảnh giới thì biết không thể rây vào, nhưng là bảo đi thì…
Bạch Phượng Phi lại có cái nhìn khác, khi nãy nông nổi phấn khích. Giờ tỉ mẩn suy tính, Huyên Linh chỉ một mực bám theo người này, đuổi hắn đi thì…
Chi bằng giữ lại, lợi dụng để tiếp cận Huyên Linh, sau lại hỏi han tình hình thì hơn.
Nghĩ thế, Bạch Phượng Phi ngăn lời, đáp:
"Đạp hữu, vị sư muội kia đích thị với ta có quan hệ tỉ muội. Chuyện này một lời khó nói hết, trước mắt quay về rồi hẵng hay!"
Lời này vừa ra, Thẩm Lãng chưa kịp có ý kiến. Bạch Phượng Phi chỉ cảm thấy một luồng uy áp đánh tới, khiến cho bản thân lảo đảo mấy bước.
Tới khi quay lại, thì ra người ra tay là Kiền Chính, lão chỉ tay thẳng mặt Bạch Phượng Phi giáo huấn:
"Tiểu bối, ngươi lấy thân phận gì mà bỏ ngoài tai lời ta nói? Người kia là trưởng lão phái ta, có thế nào cũng là do ta chỉ định, còn chưa đến lượt một tên tiểu bối vô danh như ngươi ở đây náo loạn!"
Bạch Phượng Phi lạnh lùng liếc qua lão ta, giống như đang nhìn n·gười c·hết.
Vạn Tùy Tiên tức thời vội vàng bước đến, ông ta truyền âm:
"Kiền lão huynh, vị đạo hữu này thân phận đặc thù, trên người có lệnh bài Thiên Phủ!"
Kiền Chính vừa lạnh nhạt đối mắt ra oai, nghe được lời truyền âm, lão ta nhất thời biến sắc.
Vừa bị một tiểu bối khinh thị, lão tức thời ra oai, giận quá mất khôn. Khắc này nghe rõ sự thể, khuôn mặt nhăn nheo cười hiền hòa, chắp tay đến nói:
"Đạo hữu, ta khi nãy có hơi quá lời, kính mong bỏ thứ cho. Dựa theo ý người, chúng ta quay về phủ thành rồi nói!"
Một màn này nhất thời khiến mấy người Hàn Thanh đi theo há miệng trợn mắt, vị trưởng lão nhà mình thế nào vừa hùng hổ ra oai. Sau khi nhìn đối mắt với nàng ta một cái, đã liền lập tức trở thành cún con quẫy đuôi như vậy?
Bạch Phượng Phi không đáp, nàng quay người định mở lời chấn an sư muội, bất giác hai mắt mở lớn.
Trước mắt tất cả mọi người, gã thủ lĩnh tận dụng thời cơ vụt đến như chớp, sau đó vung lên quyền kình, nhắm đầu Huyên Linh đánh xuống.
Chát một tiếng vang rền, đầu Huyên Linh giòn như trái dưa, vỡ làm muôn mảnh.
Một đòn này đánh cho thần hồn não hải vỡ nát, bên ngoài máu tương văng xa tứ phía.
Thẩm Lãng đứng ở gần nhất, nhưng ngay cả như thế cũng không kịp ngăn cản, bị máu não văng đầy người.
Một chiêu cự lực kia quá mạnh mẽ dồn ép, sau khi đánh vỡ tan não hãi Huyên Linh thế công còn không giảm, một đường xuôi xuống chẻ luôn cả thân thể nàng ta làm đôi.
Thẩm Lãng giờ này mới cảm giác được kình khí kia đè ép tới không thể thở được, hộc máu mà lùi lại mấy thước.
Toàn trường lạng ngắt như tờ, Vạn Tùy Tiên cùng Kiền Chính ngây ra, chưa kịp phản ứng.
"Khôngggg….!"
Bạch Phượng Phi hét lên thành tiếng, nàng đứng bất động, không nói lên lời. Đầu nàng bất chợt đau như búa bổ, thân hình đổ nhào ngã xuống.
Gã thủ lĩnh kia cười khục khặc, chậm rãi giơ bàn tay máu lên liếm láp, ý cười nồng đậm.
"Ma đạo phương nào dám tới hoành hành!"
Vạn Tùy Tiên và Kiền Chính nhìn nhau, hai người rất nhanh hồi phục tâm tính.
Kẻ kia trà trộn che dấu thực lực mà không ai hay biết, có ngốc cũng biết thủ đoạn cao thâm.
Giờ khắc này hai người buộc phải hiệp lực đồng tâm phóng lên tung chiêu, nhanh gọn giải quyết đối thủ.
Nào thấy gã đâu chút hoảng sợ, quanh người lóe lên một vòng huyết quang, khinh khỉnh đáp lời:
"Sâu kiến mà thôi!"
Hai tay gã tung ra hai chiêu, đọ đến chưởng pháp cùng hai lão giả.
Phành một tiếng lớn, Vạn Tùy Tiên cùng Kiền Chính văng về hai nơi, miệng hộc máu tươi.
Thân thể một người lõm vào trong tường thành, gạch vụn rơi xuống đè lên. Một kẻ lùi xa hai trượng quỳ trên mặt đất, máu mũi trực trào.
Giải quyết xong hai kẻ mạnh nhất, gã thủ vệ liếc tới Bạch Phượng Phi đang khụy trên đất, lạnh nhạt buông lời:
"Không cần phải khổ tâm, để ta cho ngươi đi cùng đoàn tụ một thể!"
Gã đang tính giơ tay xuất thủ, chỉ thấy nàng ta ngước lên nhìn mình.
Ánh mắt kia lạnh thấu tim gan, khiến cho gã cũng phải khựng lại một nhịp. Ánh mắt đó..
"Giếtt…!"
Trong khoảnh khắc gã ngẩn ra, Bạch Phượng Phi cố sức tung ra một tấm ngọc thạch ném đi.
Trong chớp mặt gã bình tĩnh trở lại, rồi lại cười khục khặc.
Nhìn tấm ngọc thạch từ tay nữ nhân kia bay tới, gã còn định hừ lạnh khinh thường, không thèm liếc mắt.
Nào ngờ vừa thu hồi ánh mắt, gã sực nhận ra gì đó liền chăm chú nhìn lại.
Chỉ thấy rõ ràng tấm ngọc thạch phiêu phù bay đến, xung quanh tỏa ra quang mang nhàn nhạt. Hai mắt gã mở lớn, khó mà tin được, mặt kia biến sắc.
Tránh đã không kịp, gã chỉ kịp xuất ra hộ thân cương khí, bước chân điểm mạnh, cố gắng lùi lại thật mau mới mong thoát được.
Nào ngờ tấm ngọc thạch vừa kích phát, tốc độ liền nhanh như chớp, thoáng cái đã đến trước mắt gã ta.
Uỳnh…
Một tiếng lớn kinh thiên động địa vang lên, khí lãng quét tới bốn phía, Bạch Phượng Phi cùng Thẩm Lãng bị văng lùi về sau.
Vạn Tùy Tiên chỉ kịp xuất ra hộ thân cương khí, những kẻ khác sau ông ta đều bị uy áp đánh văng.
Tiếng vang này thật lớn, kinh động quanh quẩn vang xa, bụi khói bốc lên cao ngàn trượng, che khuất tầm nhìn….
Hơn nửa khắc sau, khói bụi phần nào tiêu biến, Vạn Tùy Tiên nhìn tới đầu tiên. Ông ta trợn mắt há mồm, ngay Kiền Chính vừa chui ra cũng đứng ngây như phỗng.
"Khụ khụ…!"
Thẩm Lãng từ trong hố bụi bò ra, miệng hắn chửi thầm mọe nó, may mà ta phản ứng kịp nhanh chân chạy trước.
Miệng hắn còn lẩm bẩm bỗng im bặt, hắn như bao kẻ khác đứng như tượng gỗ. Nhưng những cảnh tượng này nhìn không ít lần, rất nhanh sắc mặt lặng dần.
Những đại nhân vật đều thế, càng đừng nói đám qua đường cùng thủ vệ làm gì. Một số người đứng còn không vững, ngã ngồi trên đất, không nói lên lời.
Tháng mười, gió bấc hiu hiu thổi quét, báo hiệu một mùa đông tuyết trắng phủ kín sắp tới.
Đầu mùa, hay cuối mùa đối với tu giả mà nói, không có khác biệt. Nhưng mà giờ này, ai lấy nhìn qua đều lạnh ướt sống lưng.
Trước cổng đài môn, một rãnh rộng sâu trăm trượng sừng sững hiện ra, thẳng một đường không nhìn thấy điểm cuối.
Hai bên rãnh lớn, trước đó còn là thành trấn sầm uất, giờ khắc này…
Một vết rách khổng lồ hiện hữu, đây chỉ là do một miếng ngọc thạch bé bằng ngón tay gây ra sao?
Kiền Chính là đệ tử tiên môn thế gia, lão ta rất nhanh nhận ra, đây là thủ đoạn của tiên giả. Dù có là Ngũ Liên đỉnh phong toàn lực, một kích không thể mạnh như vậy được đâu.
Khắc này, hai mắt lão nổi lên kính ý cùng sợ hãi.
Mà…. người khiến ông ta nổi lên kính ý đâu rồi, Kiền Chính quét mắt qua một vòng, cuối cùng cũng thấy.
Bạch Phượng Phi giờ này nằm trên đất bằng, nàng triệt để ngất đi. Có lẽ đả kích kia quá lớn, khiến cho bản thân không thể chịu nổi.
Nhanh như chớp, hai người Vạn Tùy Tiên đỡ lấy, đưa về thành phủ. Mọi việc còn lại, đều giao cho các trưởng lão an bài.
Mặt khác, có thích khách đến ám toán, Vạn Bảo Thương Thành lập tức mở ra đại trận.
Thẩm Lãng liếc qua liếc lại, hắn bước đến gần nơi đổ nát, bàn tay cúi xuống nhặt lên một vật.
Thứ này là một tấm mặt nạ trong suốt, mềm mượt như nhung, xung quanh tỏa ra lam quang nhàn nhạt.
Lúc trước từng sưu hồn Huyên Linh mà biết, thứ này là do Bạch Phượng Phi đưa cho, dùng để cải trang thân phận.
Có nó, tu giả dưới cấp tiên cảnh chẳng ai có thể phát hiện. Cũng bởi như vậy, chân diện mục hiện tại của Bạch Phượng Phi thật còn chưa bị mọi người phát giác.
Thẩm Lãng định lợi dụng Huyên Linh cho nên không lấy, giờ thì…
Thẩm Lãng vui vẻ, có được thứ này trong tay, mấy cái pháp môn chắp vá của mình khỏi cần mang ra nữa, đúng là đồ tốt.
Nào ngờ còn chưa đút vào túi, một vị gia lão bước lên cười với hắn:
"Đạo hữu, nhặt được của rơi không nên đút túi!"
Thẩm Lãng lạnh tanh khuôn mặt, một đường chính khí đáp:
"Thứ này là của tiểu Lạc Lạc nhà ta, cùng với giới chỉ càn khôn trên người kia nữa ta đều phải cầm tới. Trước khi chưa tra rõ thân phận người thân của nàng ấy, ta tuyệt không giao cho kẻ khác!"
Vị trưởng lão kia cười cười, ông ta híp mắt hỏi:
"Có thật vậy sao? Người đừng quên đây là nơi nào!"
Thấy lão phất tay, hơn mười thủ vệ lao ra, một đám toàn là Nhị Liên cảnh giới. Ba bốn tên trong đó vung lên thanh đao, kề đến trên cổ Thẩm Lãng…
…